Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 48 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


ạc Trăn ngồi trên ghế phụ, vị trí này khiến cô hơi cảm giác được sủng ái lại vừa

mừng vừa lo, thực tế là trước đây cho dù có ngồi xe của Hạ Thiên Liên ra ngoài hoạt động, sếp Hạ cũng đều vứt thẳng chìa khóa xe cho cô để cô

làm tài xế, Lạc Trăn cảm thấy, con người này không phải là thích nô dịch cô mà là thật sự không thích lái xe.

“Lần này đến chỗ nào?”



“Rẽ trái.”

Lạc Trăn chỉ đường, quán Trung Hoa cô khâm điểm [1] là một quán ăn im

ắng vô danh, cái người bình thường chỉ đến những nhà hàng cao cấp lúc

này đương nhiên chỉ có thể vừa lái vừa hỏi đường.



“Ngay từ đầu do em lái đã chẳng phiền phức đến như vậy.” Hạ Thiên Liên thầm than.



Lạc Trăn uống ngụm trà sữa trên tay, “Không đi thì thôi.”



“Đại tiểu thư à, lúc em cảm thấy em sắp gặm chết người ta, em cũng nên biểu hiện rõ ràng một chút chứ.”



Lạc Trăn cười hì hì, “Lòng tự tôn bị vùi dập?”



“Chắc là không.” Hạ Thiên Liên khẽ cười, “Chỉ cảm thấy tình hình hơi gay go.”



Lạc Trăn

hiểu sơ sơ, không thấu đáo lắm, “Bạn em nói, những người học triết học

dù ít dù nhiều tư tưởng cũng khá quái dị, xem ra câu này không phải là

giả.”



Hạ Thiên Liên thần sắc nhàn nhã, “Bạn em thú vị đấy.”



“Có cơ hội sẽ giới thiệu cho anh làm quen.”



“Vậy thì không cần phiền phức như thế.”



Lạc Trăn cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hạ Thiên Liên, anh có tin vào duyên phận không?”



Hạ Thiên

Liên hiếm khi nghe thấy Lạc Trăn đề cập đến chủ đề mang cảm tính như

vậy, nghĩ ngợi một lát, cười nói, “Trước đây không tin, hiện tại, có

thể.”



“Anh là một người theo chủ nghĩa duy vật lý trí.”



Hạ Thiên Liên nở một nụ cười nhàn nhạt, “Anh không phủ nhận.”



Lạc Trăn duỗi cái eo uể oải, “Còn em là một người theo chủ nghĩa duy tâm lý trí.”



Hạ Thiên Liên bật cười, “Em đang ám chỉ anh điều gì thế?”



Lạc Trăn huýt sáo, “Em dễ vui vẻ hơn anh.”



“Dẫn dắt từng bước không phải là tác phong của em.” Hạ Thiên Liên nghiêng đầu liếc cô một cái.



Lạc Trăn giơ tay, “Ok, em thừa nhận, em được người ta nhờ cậy, hy vọng tinh thần anh phấn chấn mạnh mẽ, tráng kiện nhanh nhẹn, khỏe mạnh chín chắn, that’s

all.”
Trong tình

huống này, bất cứ ai cũng có phần xấu hổ, Lạc Trăn cào cào tóc, “Sorry

sếp, bắt gặp một người bạn thôi.” Sau đó hơi lộ vẻ do dự đoạn giới

thiệu, “Mạc Hoành. Hạ Thiên Liên.”



Hai người đàn ông cùng bí hiểm khẽ gật đầu.



“Anh đói rồi.” Giọng nói nhàn nhạt mang theo chút u buồn.



Lạc Trăn

quay đầu lườm Mạc Hoành một cái, dúi trà sữa trên tay cho anh, “Uống

trước đi.” Xoay người đối diện với Hạ Thiên Liên, “Sếp, hình như lại

khiến sếp bị viết vé phạt rồi.” Lạc Trăn hơi cảm thấy áy náy, bên kia là khu vực không được đỗ xe, khi nãy mình hét dừng xe đúng là có phần lỗ

mãng.



Mạc Hoành hừ lạnh, cầm trà sữa uống một ngụm, hương vị quá ngọt khiến anh nhíu mày.



Hạ Thiên Liên cười nhạt, “Không sao, cũng không phải là lần đầu tiên, tập quen cũng tốt.”



Lạc Trăn ồ một tiếng, “Biết cách học ứng dụng vào thực tế đấy.”



Mạc Hoành kéo cô lại, đối diện với anh.



Lạc Trăn cau mày, “Sao thế?”



“Khẩu vị của em vĩnh viễn vẫn tệ như vậy.” Mạc Hoành trả lại trà sữa cho cô.



Lạc Trăn chỉ chỉ vào anh, “Đừng có tùy tiện chê bai sở thích của người ta.” Quay đầu mỉm cười, “Sếp, anh có thể khấu trừ hóa đơn này vào tiền lương của em,

em sẽ không để bụng đâu.”



“Anh ta có khả năng sẽ để bụng.” Giọng nói trầm tĩnh.



Lạc Trăn xoay người về phía Mạc Hoành, cười lạnh một tiếng, “Anh nghĩ ai cũng kỳ quặc như anh chắc.”



Giọng nói của Mạc Hoành không nhanh cũng không chậm, “Khiến anh tức giận em sẽ vui hơn sao?”



Nắm đấm của

Lạc Trăn kẹt lại trên eo, hai giây sau bỗng bật cười, khoát khoát tay,

“Bỏ đi, hôm nay không tranh cãi với anh nữa, dù thế nào anh mãi mãi cũng không đấu lại tôi.” Đối thủ quá kém, vừa bắt đầu đã chẳng có tí tính

khiêu chiến nào.



Mạc Hoành

hiển nhiên rất không dễ chịu trước câu nói này của cô, ngữ khí lạnh

nhạt, “Em mồm miệng ác ý cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”



“Này, tôi không thèm tranh cãi với anh, anh lại còn tự tìm lấy phiền phức à.” Lạc Trăn tức cười.



Mạc Hoành

nhìn cô hồi lâu mới lên tiếng, “Muốn cùng nhau ăn cơm không?” Lạc Trăn

suy xét lời đề nghị này, nhưng thật sự không giống một sự bố thí, đang

định cất lời châm biếm, người phía sau đã cười nói, “Lạc Trăn, anh không hy vọng sẽ bị viết giấy phạt thứ hai đâu.”