Đêm Nay Bao Giờ Sáng
Chương 49 :
Ngày đăng: 17:17 18/04/20
Lạc Trăn
xoay người lại nhìn, cười khan hai tiếng, “Xin lỗi xin lỗi.” Nụ cười của Hạ Thiên Liên chân thành đến kỳ lạ, Lạc Trăn nghĩ bụng, tình cảnh này
đúng là không thể nào trôi chảy như thế được, nhanh chóng tản dần cảm
giác an toàn.
“Lạc Trăn.” Mạc Hoành nắm chặt tay cô.
“Ơ, này anh, đừng kéo nữa.” Lạc Trăn gỡ tay Mạc Hoành ra, “Cần làm gì thì làm đi, chị đây hôm nay không rảnh cùng anh —-“
“Đi theo anh.” Mạc Hoành híp mắt, thái độ vô cùng không hợp tác.
Trong tất cả các kiểu câu, Lạc Trăn ghét nhất là câu cầu khiến, “Bức lương vi xương.” [1]
Mạc Hoành
hơi kéo mái tóc dài của cô, khiến cho Lạc Trăn đau đến mức bật thốt lên, căm hận phủi văng cái tay ấy, lườm anh, cái người này, ầm ĩ không xong
lại đi dùng mấy chiêu thấp hèn ấy, cực kỳ bỉ ổi.
“Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng, cứ như mù chữ.”
Lạc Trăn “ha” một tiếng, “Anh nói ai mù chữ hả, bổn tiểu thư chính là một chú rùa biển [2]—-”
Ánh mắt Mạc Hoành thản nhiên lướt qua, Lạc Trăn sững lại, nhếch miệng, “Cừu đại khổ thâm.” [3]
“Lạc Trăn.”
Hạ Thiên Liên tiến lên khẽ ôm lấy bờ vai cô, mỉm cười nói với Mạc Hoành, “Nếu Mạc Hoành tiên sinh không ngại, chúng ta cùng nhau ăn cơm được
chứ?”
Lạc Trăn
nghi ngờ nhìn sếp Hạ, Hạ Thiên Liên cười cười, cúi người kề bên tai Lạc
Trăn không coi ai ra gì, thấp giọng nói, “Nghe lời lãnh đạo, không được
có ý kiến khác.”
Khóe mắt Lạc Trăn hơi hạ xuống, câu xướng này từ đâu ra vậy.
Mạc Hoành ngẫm ngợi, chợt cười nhạt rồi trả lời, “Không sao.”
Một nữ hai
nam bước vào tiệm Trung Hoa mang phong cách cổ xưa gọn gàng, Lạc Trăn
cảm thấy cả người không được tự nhiên, hai người đàn ông bên cạnh quả
thực quá xuất sắc, làm cho người khác cứ liên tục liếc nhìn.
này, dường như chỉ có cô bỏ tiền là hợp lý nhất, tuy Lạc Trăn trước nay
chưa từng gặp gã nào bắt cô phải trả tiền ở đây cả, nhưng hiện tại, rõ
ràng là tình huống đặc biệt.
“Đúng rồi, Mạc tiên sinh, trước đây anh gọi cô ấy thế nào.” Sếp Hạ nghiêng đầu nhìn Mạc Hoành, lơ đễnh hỏi.
Lạc Trăn không ngờ cái chủ đề luẩn quẩn này vẫn khiến Hạ Thiên Liên hứng thú không thôi.
“Sếp Hạ, có muốn gọi thêm đồ ăn không?”
“Không cần.” Mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, “Em ăn cái gì thì anh ăn cái đó, anh rất dễ nuôi.”
Lạc Trăn âm thầm nghiến răng, đối phó với một con hồ ly, cần phải cẩn thận từng li từng tí, dè dặt từng bước một.
Lạc Trăn giả bộ gần gũi, “Sếp à, anh biết bố em khen ngợi anh thế nào không?”
“Hửm? Khen thế nào?” Đối với chủ đề này, Hạ Thiên Liên dường như cũng khá hứng thú.
“Một gương nhân tài, chí công vô tư, gian khổ phấn đấu, phụng sự việc công, chăm lo việc nước, anh minh quyết đoán.”
Nụ cười hé nở từ khóe miệng, “Tra từ điển thành ngữ chưa?”
“Cô ấy không biết tra từ điển, cô ấy chỉ biết tìm ngay trên baidu thôi.” Giọng nói đạm nhạt vang lên.
Lạc Trăn trợn mắt nhìn Mạc Hoành, năm giây sau, kéo người phục vụ vừa đi ngang qua lại, “Cho tôi một cốc nước đá, cảm ơn.”
Đồ ăn lần lượt được đưa lên.
Lạc Trăn cậy có cái bàn che chắn bèn hung hăng đấm cho Mạc Hoành một cái.
Mạc Hoành sững sờ, nghiêng đầu nhìn cô.
Lạc Trăn nhếch miệng cười.
Mạc Hoành
quay đầu đi, gắp một miếng rau đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai, một
lát sau, thản nhiên phun ra một câu, “Hoàng hậu nương nương, đừng động
tay động chân.”
Tay trái giữa không trung vừa nhận cốc nước đá phục vụ mang đến, bỗng run lên, “loảng xoảng” vỡ trên mặt đất.