Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 50 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Đến giữa bữa cơm, Hạ Thiên Liên bỗng dưng hỏi, “Lạc Trăn, có phải một tuần nữa em phải trở lại trường không?”



Lạc Trăn nuốt ực miếng vịt tiềm trong miệng, nghĩ ngợi, “Vâng, sao vậy anh?”



“Không có gì.” Nở một nụ cười đều đều, “Nhớ lĩnh lương rồi hãy đi nhé.”



Lạc Trăn phì cười, “Anh mà không đưa thì em không đi đâu.”



Mạc Hoành ngẩng đầu lên, đôi lông mày hơi cau lại, “Em phải trở về Mỹ?”



Lạc Trăn cầm chiếc đũa chỉ chỉ Mạc Hoành, “Đồng chí này rõ ràng không quan tâm tôi

nhé. Chưa tốt nghiệp đương nhiên phải trở về kiên trì nỗ lực rồi, nào

giống anh chứ, làm rường cột nước nhà bao nhiêu năm như thế.”



Ánh mắt Mạc Hoành hơi sầm xuống, “Anh biết.” Chỉ là, nhất thời đã quên… quên rằng, em vẫn phải đi.



“Ha.” Lạc

Trăn cười, “Biết thì tốt, dù sao cũng phải chuẩn bị một món quà tiễn lên đường cho chị đây nhé, càng to càng tốt, càng đắt càng tốt, không to

không đắt bổn tiểu thư không nhận.”



Hạ Thiên Liên bùi ngùi, “Logic của cướp bóc.”



Mạc Hoành đột nhiên sa sầm mặt lại, đứng dậy, “Tôi đi hút điếu thuốc.”



“Này.”



Lạc Trăn bật dậy, Hạ Thiên Liên đưa tay đè cô xuống, “Đàn ông hút thuốc, em ầm ĩ làm gì.”



Mạc Hoành không hề quay đầu, bước từng bước ra hành lang, rẽ ngoặt, không thấy bóng dáng đâu nữa.



Lạc Trăn thu tầm mắt lại, liếc sang Hạ Thiên Liên, “Sếp Hạ, anh cố ý đúng không?”



“Cái gì?”



Lạc Trăn ngồi xuống, “Dù anh là sếp của em, em vẫn phải nói —- khẩu phật tâm xà.”



“Gièm pha.” Hạ Thiên Liên mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang, “Anh nghĩ bản lĩnh của mình vẫn chưa lớn đến mức đó.”



Lạc Trăn

nâng tách cà phê trên bàn, không uống mà xoay tròn trong tay, lát sau

bỗng cười khổ, “Anh ấy không hề quan tâm đến em, ít nhất, cũng không

phải là mối quan tâm duy nhất, em không muốn tự chuốc lấy bẽ mặt.”



“Lạc Trăn.”



“À, sếp Hạ.” Lạc Trăn đặt tách cà phê xuống, nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên Liên, “Quà

tiễn biệt, nghe em thỉnh cầu được không? Đừng mua nhầm nhé.”



Hạ Thiên Liên đành lắc đầu, cuối cùng chỉ nói, “Tiền mừng được không?”



Lạc Trăn sờ sờ mũi, “Thế cũng được, chỉ có điều, tiền mừng càng to càng tốt, càng đắt càng tốt, yêu cầu vẫn thế, ha.”



“Rốt cuộc em học ai mà xấu xa vậy hả?”



“Tự học thành tài.”



“Thiên tài.”



“Lại còn phải nói.”



Hạ Thiên Liên khẽ cười, “Cao ngạo tự phụ không phải sao.”



Trên hành

lang u tối, Mạc Hoành tao nhã dựa bên cửa sổ, hơi rủ đầu xuống, điếu

thuốc kẹp giữa đầu ngón tay trái vướng vít những dải mây mù dằng dặc, vẻ mặt mơ hồ giữa làn khói mờ mịt.



Nhấc tay lên, đưa điếu thuốc gần bên khóe miệng, hít một hơi, từ từ nhả ra.



Lạc Trăn tới chỗ trước sân khấu yêu cầu một cốc nước đá, lần này cố ý nhờ họ đổi

sang cốc giấy, để tránh tay trơn làm rơi vỡ, không trở lại bàn ăn ngay,

lượn qua bồn hoa đồ sộ, rẽ vào hành lang.



Trên hành lang tĩnh lặng, hình bóng quen thuộc ấy đứng bên cửa sổ, Lạc Trăn khẽ thở dài, chầm chậm bước đến.



Mạc Hoành nâng tay hút thuốc.



Lạc Trăn bắt lấy điếu thuốc trên tay anh, đưa đến bên miệng mình hít một hơi, sau đó là một tràng ho sặc sụa dài dặc.
“Gì mà ngựa

đen ngựa trắng, ở đây không phải vườn thú đâu nhé.” Lạc Trăn phì cười,

gọi người phục vụ vừa đi qua, “Phiền cậu, đổi cho tôi cái muôi lớn.”



Liên Ân bóp mặt Lạc Trăn hướng sang một phía nào đó, “Giả vờ giả vịt, tao thấy mày đang giả vờ đấy.”



Lạc Trăn nhíu mày, kéo tay Liên Ân xuống, “Đừng ồn nữa chị Liên.”



“Sao thế?” Liên Ân nhìn cô.



Vừa liếc nhanh qua bên đó…



Một đám

người mặc Âu phục giày da đứng bên đường đối diện với cổng nhà hàng, cho dù rơi vào bất cứ tình huống nào, cho dù xung quanh có biết bao nhiêu

người, bóng dáng tuấn tú thẳng tắp ấy mãi mãi vẫn là hình ảnh nổi bật

nhất.



Đời người, có nơi nào mà chẳng tương phùng.



“Sao vậy?” Liên Ân không có được khứu giác nhạy bén như chó của Thẩm Hạ Thụy, nghi hoặc, chỉ có thể hỏi.



“Không có

gì.” Lạc Trăn khẽ cười, vẻ mặt bỗng trở nên ngả ngớn, “Chị Liên, gần đây chắc chị phải bận lắm mới đúng, không phải thời kỳ yêu đương cuồng

nhiệt hả, sao lại rảnh rỗi hẹn em ra ngoài ăn cơm thế?”



Liên Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoảnh đầu nghiền ngẫm Lạc Trăn, “Hai người —-”



“Chị Liên, em đọc thơ cho chị nghe nhé.”



Câu trả lời của Liên Ân rất thẳng thắn, “Mày cút đi.”



Lạc Trăn khẽ ho một tiếng, hắng giọng khàn khàn.



“Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu, loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.” [1]



Liên Ân cười nạt, “Mẹ nó, mày đọc thật đấy à, chúng ta đây mù chữ, nghe không hiểu.” Ngừng một lát, “Nghe có vẻ quen tai.”



“Của Lý Bạch.”



“Lý Bạch?

Người anh em này thì tao biết! Tao nhớ ông ta tóc bạc trắng dài ba nghìn trượng mà, ha ha, có cá tính, có cá tính, tao thích.”



Khóe mắt Lạc Trăn giật giật mạnh mẽ, “Chị nào có mù chữ chứ.” Mà đúng là lưu manh.



Lạc Trăn đổi chỗ ngồi, quay lưng với cửa sổ kính, ánh dương chiếu lên lưng cô, chiếc áo T-shirt màu đen hấp nhiệt điên cuồng, Lạc Trăn mơ màng có cảm giác

như bị thiêu đốt.



Ăn cơm xong

bước ra ngoài, vừa đi đến đường lớn, nháy mắt đã trong thấy chiếc xe màu trắng đó, Lạc Trăn nhíu mày, nhìn về phía nhà hàng năm sao kia, anh ta

vẫn chưa đi?



Lạc Trăn bỗng nhiên ghét cay ghét đắng loại tình cảnh này, thậm chí có phần chán chường mệt mỏi.



“Chị Liên, em ở ngã tư đằng kia đợi chị.” Vừa nói vừa lùi ra phía sau.



“Này! Xe đậu ở chỗ kia cơ mà!”



“Ăn xong tản bộ, mỗi năm tăng thọ.” Lạc Trăn chào Liên Ân theo lối quân đội của trẻ con, xoay người bước đi.



“Có bệnh

hả.” Liên Ân bật cười, cũng không nói gì nữa, huýt sao đi về phía chiếc

xe yêu dấu của mình, Audi R8 vừa đổi, tuần trước Thẩm Hạ Thụy có ý đồ

mượn xe, nhưng con nhóc này không tin tưởng được, lái xe bạt mạng, để

chú xe yêu dấu sống đến trăm tuổi vẫn phải chọn làm tổn thương tình

nghĩa chị em, đang nghĩ xem làm thế nào để tăng mức độ thương tổn lên

đến cao nhất.



“Liên tiểu thư.” Giọng nói nhàn tản cất lên, đạm nhạt lễ độ.



Liên Ân dừng bước, “—- Mạc tiên sinh?”



Mạc Hoành

khẽ đóng cửa xe, nhìn về một nơi nào đó trên con đường, hơi liếm môi,

dứt khoát lên tiếng, “Liên tiểu thư, có thể phiền tiểu thư bớt chút thời gian.”



Phản ứng đầu tiên của Liên Ân là quay đầu nhìn Lạc Trăn, hai tay đút túi quần nhàn nhã tự tại đã đi được khá xa. “Được.”