Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 51 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Lần đầu tiên Lạc Trăn gặp Thang Kiến Vũ, thành thật mà nói, cảm thấy chẳng ra sao

cả, Lạc Trăn mơ hồ cảm giác người nọ không phải là người tốt.



“A Vũ, lại đây, Lạc Trăn – ân nhân cứu mạng anh cứ muốn gặp đó, thỉnh an đi kìa.”



“Lạc tiểu thư, nghe danh không bằng gặp mặt.” Thang Kiến Vũ mỉm cười chìa tay về phía cô.



Lạc Trăn rút tay trong túi quần ra, bắt tay lại, “Thang tiên sinh, ha ha, nào có, gặp mặt không bằng nghe danh mà.”



Thang Kiến

Vũ ngẩn người, bị cô chọc cười, “Sớm đã nghe danh Lạc tiểu thư có tài ăn nói, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền.”



“Nào có nào có.” Lạc Trăn khoát tay.



“Lạc tiểu thư —-”



“Khách sáo quá, cứ gọi tôi là Lạc Trăn được rồi.”



“Được, Lạc

Trăn, nếu không chê có thể gọi tôi một tiếng A Vũ, hôm đó cô đã giúp tôi việc lớn, sau này có chuyện gì cứ nói ra, tôi Dương Kiến Vũ tuyệt không từ chối.”



“Được được.”



“Giả dối, uống rượu tiếp đi nào!” Liên Ân chuyển cho mỗi người một chén rượu.



Lạc Trăn đưa tay tiếp nhận, ngửa đầu cạn sạch, “Được, chúng ta hôm nay bất luận là ai, không say không về.”



Mọi người lập tức ùa theo không dứt.



Rượu ngon,

gái đẹp, loại tình cảnh này Lạc Trăn thật sự không hề lạ lẫm, chọn một

cái ghế sô pha đơn ngồi xuống, mấy người anh em của Thang Kiến Vũ đến

kính rượu, Lạc Trăn cũng lần lượt kính lại.



“Nữ trung

hào kiệt, rất hào sảng.” Một gã cao cao gầy gầy không ngớt dành tặng cho Lạc Trăn lời tán thưởng, “Chúng ta ra tiền sảnh khiêu vũ, thế nào?”



Lạc Trăn nhíu mày, “Thế nào? Ha, nếu tâm trạng tôi hôm nay tốt.”



Gã đàn ông cười mỉm ngồi xuống bên cạnh Lạc Trăn, “Vậy thì, tâm trạng của cô tốt hay là không tốt?”



“Anh đoán xem?”



Gã nhìn Lạc Trăn, một bộ dạng thâm tình chân thành, “Tôi đoán, tốt.”



“Thằng này
có rữa nát cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa!



Tối hôm đó,

Lạc Trăn nằm mơ, một cơn ác mộng, thấy một con quỷ mơ hồ, chỉ cảm giác

sợ hãi, giật mình tỉnh giấc, cả người lạnh toát.



Vơ lấy điện thoại trên tủ, vẫn luôn mở, một rưỡi sáng, ấn xem những số đã gọi, một cuộc gần đây nhất, ba hôm trước, Mạc Hoành.



Lúc Mạc Cẩn chạy đến bệnh viện, Mạc Hoành đang ngủ.



“Mặt nào cũng xuất sắc, mà sao trên phương diện tình cảm lại chẳng có tí tư chất nào thế.”



Thiệu Dương dựa vào cửa sổ gọt táo, “Chị họ à, chị dốc lòng chạy từ Singapore về đây, hơi bị khoa trương đấy nhé.”



“Chẳng lẽ chết rồi mới tới?” Mạc Cẩn khinh bỉ, bước đến ngồi trên giường bệnh, “Bác sĩ nói thế nào?”



Thiệu Dương nhún vai, “Bệnh cũ tái phát, bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính.”



Mạc Cẩn thầm thở dài một tiếng, “Thận Linh biết chưa? Không biết thì đừng nói cho con bé.”



“Chị họ, nhất bên trọng, nhất bên khinh quá.”



“Trọng bên nào mà khinh bên nào hả?”



Thiệu Dương chỉ cười, không tiếp lời.



Mạc Cẩn nói, “Thật ra không phải chị không thích Thận Linh, nhưng mà, nó cứ quấn

quýt lấy Mạc Hoành như vậy dẫu sao cũng cảm thấy hơi đáng sợ, cậu nói

xem, nó nhìn Mạc Hoành, là nhìn ra anh trai nó, hay là Mạc Hoành?”



“Ai mà biết được.”



“Con trai

mười bảy mười tám tuổi, quá kiêu căng, không gạt được khiêu khích, Mạc

Hoành bảo nó xuống nước, nó cũng xuống.” Mạc Cẩn nói, “Mấy người nhà họ Đường lại vừa đánh vừa mắng như muốn Mạc Hoành chết đi, dựa vào cái gì

chứ!”



“Được rồi được rồi chị họ, kích động thì không sao, cũng đừng đánh thức Mạc Hoành dậy.”



Mạc Cẩn thở

dài, “Cậu tưởng chị muốn nhắc đến mấy chuyện cũ ấy lắm chắc, nếu không

phải thật sự không nhìn được nữa —- thân thể Mạc Hoành từ nhỏ đã không

tốt, còn phải gánh loại khổ nạn này, thật sự rất giận.”



“Tiểu thư, đến thăm người bệnh ạ? Sao cô không vào?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của cô y tá.