Đem Tâm Để Lại Bên Cạnh Ngươi!

Chương 3 :

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


Mỗi ngày sau đó, Thanh Vũ vẫn thường tới nơi đây đánh đàn, chính là bên người có thêm một hắc y thiếu niên, cùng y ngồi trên chiếu, im lặng nghe tiếng đàn kia chảy xuôi…



Chỉ cần có Điểm Mặc ở bên cạnh, Thanh Vũ liền cảm thấy thất tình lục dục xói mòn trăm năm của mình đều chậm rãi tìm trở về.



Rõ ràng chính mình đã muốn không có tâm……



” Điểm Mặc, mỗi ngày đều ở trong này nghe ta đánh đàn, sẽ không buồn sao?



Thanh Vũ dừng đàn, ôn nhu hỏi trước.



Điểm mặc đang quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt to trong suốt nhìn y:



“ Sẽ không nha, ta cảm thấy hảo vui vẻ, chỉ cần ở cùng một chỗ với ngươi, một chút cũng không thấy buồn!”



” A…… Là hòa ta cùng một chỗ, vẫn là hòa tiếng đàn của ta cùng một chỗ?”



Điểm Mặc nghe không hiểu, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:



” Có, có cái gì khác nhau sao?”



” Đứa ngốc.”



Thanh Vũ đạm cười gõ xao đầu của hắn, bỗng nhiên đứng dậy, đem cầm từ trên mặt đất ôm lên đưa đến trước mặt Điểm Mặc:



” Đến, ngươi giúp ta cầm.”



Điểm Mặc tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận cầm.



Mộc chất Trường Cầm tuy rằng không nặng, nhưng dù sao thể tích khổng lồ, hắn chỉ có thể cố sức cẩn thận mà ôm chặt lấy, thế này mới không để cầm chạm tới mặt đất.



” Ta nếu như ôm cầm, sẽ vô pháp ôm ngươi.”



Thanh Vũ nhẹ giọng nói ra một câu như vậy, ngay sau đó đem Điểm Mặc đang hốt hoảng ôm chặt lấy.




Trời sinh tính tình thiên chân như hắn, cũng là lần đâu tiên khắc sâu như thế, hắn cảm giác được giữa hai người trong lúc đó thiên địa kém đừng.



Y  là tiên nhân cao cao tại thượng, chính mình chỉ là một yêu quái nhỏ bé đến mức không thể nào nhỏ bé hơn ….



Đem nồng đậm phiền muộn đặt ở đáy lòng, Điểm Mặc  làm bộ như dường như không có việc gì ngồi ở bên người y, nghiêng đầu hỏi:



“ Trên trời không có phong cảnh như vậy hay sao?”



Thanh Vũ bất đắc dĩ cười cười,



” Thiên giới…… Đều nói mỗi người hướng tới, kỳ thật căn bản không thú vị chút nào –”



Lời còn chưa dứt, y bỗng nhiên lại dừng bặt!



Y không biết bản thân đến tột cùng là làm sao vậy, thăng tiên đã hơn một trăm năm, y chưa bao giờ có cảm tưởng như thế nào về thiên giới.



Y bất quá là một tiên nhân nho nhỏ, khi thì đánh đàn, không hỉ không giận. Về phần ở thiên giới như thế nào, tốt hay không tốt, y nhưng là thật chưa bao giờ nghỉ tới…..



Thanh Vũ không khỏi trầm mặc không nói gì, chính mình khi nào lại có nhiều ý niệm như vậy trong đầu?



Nhìn Điểm Mặc bên cạnh vẻ mặt vẫn nghi hoặc như cũ nhìn hắn, Thanh Vũ càng cảm thấy kinh ngạc không thôi….



Vì sao chỉ cần nhìn thấy hắn, đãi ở bên cạnh hắn, chính mình sẽ trở nên cùng dĩ vãng cách một trời một vực?



Nhớ tới chính mình sẽ vì hắn mỗi ngày đi khe núi chỗ đó đánh đàn, thậm chí vì thấy hắn mui mừng kinh hỉ mà đưa hắn vượt ngàn dặm đến Đông hải…



Mà những thứ này bản thân chưa bao giờ nghi ngờ có cái gì không đúng…



Thanh Vũ lại lần nữa theo bản năng che ngực, trái tim như vẫn còn đang run rẩy, vô số lần làm y sinh ra một loại ảo giác…..



Giống như tâm của y vẫn còn tại chỗ kia nhảy lên như trước,chưa từng mất đi!