Đem Tâm Để Lại Bên Cạnh Ngươi!

Chương 4 :

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


” Này không phải Cầm tiên sao.”



“…… Dung Vân tiên quân.”



Người tới tế mi mắt phượng, giơ tay nhấc chân lộ ra vài phần quý khí. Thanh Vũ thấy hắn, cung kính chắp tay đáp lễ, ngữ khí nghe không ra bất cứ xao động nào.



Nói đến xưng hô Cầm tiên này, chỉ vì y chỉ chuyên đánh đàn, lắm lúc đánh đàn chạy trốn vô tung vô ảnh, các tiên nhân khác có việc cần tìm, chỉ cần hỏi tiên nhân đánh đàn kia đi nơi nào …



Cửu chi cửu nhi, liền trực tiếp gọi tắt y là Cầm tiên!



Mà năm đó, chính Dung Vân tiên quân này nói y không có tâm hồn.



Dung Vân cũng đối y gật gật đầu, bỗng nhiên nhăn lại mi,



” Nơi thanh tu, sao dính một thân yêu khí?”



Nghe vậy, Thanh Vũ nao nao, nhưng cũng không có trả lời. Dung Vân cũng không thế nào truy cứu, chỉ bồi thêm một câu:



” Thân đã thăng tiên, vẫn là thiếu cùng yêu ma quỷ quái lui tới cho thỏa đáng.”



” Vâng.”



Dung vân đối với phản ứng bình thản của hắn sớm thành thói quen, đang muốn nang bước rời đi, Thanh Vũ lại đột nhiên gọi hắn lại:



” Tiên quân.”



” Có chuyện gì sao?”



“…… Vô sự, quấy rầy tiên quân.”



Thanh Vũ do dự một phen, cuối cùng cũng không nói gì. Vốn muốn hỏi hỏi việc gần đây y bỗng nhiên động tâm, đủ loại cảm thụ, lại nhớ tới lời nói vừa rồi của hắn, chỉ sợ mở miệng hỏi lại liên lụy đến tiểu yêu Điểm Mặc kia, vừa nghĩ thế y liền từ bỏ.



Huống hồ về tới thiên giới, y lại thấy chính mình trở nên vô tình không muốn, đối với bất cứ chuyện gì cũng chả có cảm giác quan tâm.



Về phần lui tới với Điểm Mặc ….



Tạm thời có thể man tắc man bãi.



Thiên thượng một ngày, nhân gian một năm. Thanh Vũ bất quá trở về thiên giới ngắn ngủn vài cái canh giờ, nhân gian cũng đã mau qua ba tháng.




” Tiểu đứa ngốc, ngươi gặp qua vài người liền nói như vậy.”



” Không phải.”



 Điểm Mặc ra sức ngắt lời y:



” Ta biết ngươi là thật sự rất tốt với ta, chủ nhân cũng thế. Về phần cái khác…… Nhân loại đối yêu quái đều là e ngại ba phần, yêu quái khác cũng không thân cận với ta, về phần thiên thượng thần tiên lại càng là địch nhân của chúng ta. Nhưng mà Thanh Vũ ngươi lại không giống với, ngươi vì cái gì đối với ta tốt như vậy…”



Thanh Vũ kiên nhẫn nghe hết lời hắn nói, nhưng lại vì một câu trong đó mà cảm thấy có chút kinh ngạc:



” Ngươi cũng là yêu, yêu loại vì sao không cùng ngươi thân cận?”



Điểm Mặc nghĩ nghĩ, nói:



” Yêu loại bất đồng chủng tộc trong lúc đó vốn là không thể nào lui tới. Chính là ta cũng không biết vì sao, yêu loại đối ta tựa hồ càng thêm bất hòa, ta tu luyện thành yêu trăm năm, cũng không có vài yêu quái theo ta nói chuyện mấy câu.”



Thanh Vũ trầm mặc, trong đầu giống như có một ý niệm gì đó chợt lóe qua, nhưng cuối cùng vẫn là không nghĩ ra, chỉ có thể an ủi Điểm Mặc:



“ Không sao, một mình cũng có chỗ tốt của nó!



” Nhưng mà quá lâu, vẫn sẽ cảm thấy tịch mịch…. Thanh Vũ cũng một mình sao? Sẽ không tịch mịch sao?”



Đối mặt nghi hoặc của Điểm Mặc, Thanh Vũ vốn định cười nói với hắn chính mình chưa bao giờ cảm thấy tịch mịch, bởi vì y căn bản không có thất tình lục dục.



Nhưng mà khi y nhìn thấy khuôn mặt thiên chân vô tà kia của Điểm Mặc, lại cái gì cũng không nói nên lời….



Trái tim không hiểu từng đợt thu đau, Thanh Vũ nhẹ nhàng nhíu mi, không biết phải như thế nào mới có thể xem thấu nội tâm rỗng tuếch của mình.



Y tịch mịch sao.



Trăm năm nay, y độc lai độc vãng nghiệp dĩ thành quen, làm sao còn từng nghĩ tới cái gì tịch mịch cùng cô đơn?



Nhưng mà giờ này khắc này, vì sao ngực lại cảm thấy bị đè nén như thế?



Thật giống như thiếu mất một thứ yêu cầu cấp bách phải lấy cái gì bổ khuyết vào, cảm xúc không biết tên đang ở vị trí trái tim điên cuồng gào thét….



 ====================================