Đem Tâm Để Lại Bên Cạnh Ngươi!

Chương 5 :

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


Lại lần nữa nhìn phía Điểm Mặc, Thanh Vũ chỉ cảm thấy trên người hắn có một loại lực lượng có thể bình ổn cõi lòng cuộn sóng của mình. Y nhịn không được vươn tay đem người gắt gao ôm vào trong lòng.



Điểm Mặc bị dọa mộng, sửng sốt hơn nửa ngày mới biết được giãy dụa, nhưng khí lực Thanh Vũ quá lớn, ôm hắn gắt gao làm hắn không thể nhúc nhích, lại ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:



” Ngoan, đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một lát thôi.”



Có lẽ là do thanh âm mê hoặc, Điểm Mặc quả nhiên đình chỉ giãy dụa. Thanh Vũ ôm quá mức dùng sức, làm cho thân hình gầy yếu của hắn có chút sinh đau. Nhưng mà càng làm cho hắn đau, cũng chính là cảm giác truyền đến từ trên người Thanh Vũ.



Một loại khó có thể nói rõ…… Hư không.



Nguyên lai y hòa chính mình giống nhau, cũng cảm thấy thực tịch mịch a……



Điểm Mặc ngơ ngác nghĩ, nhưng mà hắn lại không khỏi sinh ra vài phần đồng tình cùng minh cảm kì diệu, không khỏi chậm rãi vươn tay ra ôm lấy đối phương.



Hắn luôn luôn nghĩ, nếu lúc ấy không có bị tiếng đàn Thanh Vũ hấp dẫn mà ngày ngày chạy đến nghe lén …



Nếu chính mình che dấu hảo, vẫn không có bị Thanh Vũ phát hiện …



Nếu Thanh Vũ phát hiện vẫn bất vi sở động….



Như vậy hai người tịch mịch như bọn họ, có phải hay không sẽ bỏ qua nhau?



Chính là trên đời không nên có nhiều giả thiết như vậy, đã xảy ra đó là đã xảy ra, một khi gặp nhau liền sẽ không có khả năng lại có bỏ qua nhau nữa…



Tuy rằng bản thân hắn không hiểu quá nhiều, nhưng mà hắn thật sự thực thích ở cùng một chỗ với Thanh Vũ.



Nhớ rõ Thanh Vũ từng hỏi chính mình, là thích cùng y ở chung một chỗ, vẫn là thích cùng tiếng đàn của y ở cùng một chỗ?



Điểm Mặc chỉ biết ngay lúc đó chính mình cũng không biết hai điều này có gì bất đồng. Nhưng mà giờ phút này, hắn lại thâm sâu cảm nhận được tư vị không hề đồng nhất.



 Không chỉ có là vì tiếng đàn, càng nhiều vẫn là……



Điểm Mặc bỗng nhiên cảm thấy mũi có điểm ê ẩm, chẳng qua là một cái ôm, lại làm cho hắn không hiểu muốn khóc. Trước kia cho tới bây giờ cũng không sẽ có cảm giác kì quái như vậy.



Rõ ràng không phải ủy khuất, cũng không cảm thấy khổ sở, nhưng mà…… Chính là không có cách nào khác nhịn xuống xúc động muốn khóc!




Điểm Mặc sợ y hiểu lầm, sợ tới mức dùng sức xua tay lắc đầu:



” Chính là…… Ngươi có muốn đi địa phương khác nghỉ ngơi một chút hay không?”



” Ngươi muốn làm gì?”



Thanh Vũ nhíu mi nhìn hắn, trong mắt lỗi ngạc dĩ nhiên lui vài phần.



Nhưng mây đỏ trên mặt Điểm Mặc lại càng lan rộng, con ngươi loạn chuyển chính là không dám nhìn Thanh Vũ, hơn nửa ngày mới nhát gan nói:



“ Này… bên này gió thổi thật thoải mái, ta nghĩ….”



Nói xong lời cuối cùng thanh âm càng ngày càng nhỏ.



” Tưởng cái gì?”



Thanh Vũ cố ý cúi người đưa tai đến bên môi hắn, làm như muốn nghe rõ tiếng hắn nói.



Chính là hành động ái muội như vậy, chỉ có thể làm Điểm Mặc càng thêm vô thố, theo bản năng kéo kéo ống tay áo, trong lòng do dự một phen mới nói:



“ Ta …. Ta nghĩ bay …”



Gặp Thanh Vũ còn muốn thấu tới càng gần, Điểm Mặc vội vàng lớn tiếng nói:



“ Ta nghĩ biến trở về nguyên hình ở trên mặt biển bay một lát!”



Nghe vậy, dù là hướng đến bình tĩnh Thanh Vũ cũng không khỏi hơi hơi giật mình, lập tức bật cười, vươn tay xoa xoa đầu của hắn, ngay cả thanh âm cũng mang theo vài phần sung sướng nhẹ nhàng:



” Thì ra là thế, ngươi muốn bay cũng được, vì sao phải đuổi ta đi đâu?”



” Không phải yếu đuổi ngươi đi nha.”



Điểm Mặc vẻ mặt vô tội nhìn y, chính mình bất quá là cảm thấy thẹn thùng thôi, dù sao chân thân chính là một con chim khách đen bóng, căn bản nhìn không ra xinh đẹp chỗ nào, cho dù Thanh Vũ không để ý này đó, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhịn không được hội tưởng đến khoảng cách chênh lệch giữa mình cùng đối phương càng lúc càng lớn.