Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 37 :

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Tô Tạ Tích là người cuối cùng chạy tới sở cảnh sát, khi đó Dương Thiếu Quân, Tô Tạ Nguyên, Tô Duy cùng Uông Văn và Tô Tiểu Niên đã có mặt ở đó rồi.



Khi Uông Văn tới, trên cổ có một vết thương dài bằng ba ngón tay, áo lông màu trắng nhuốm máu đỏ, dọc đường đi chị không nói gì, chỉ ôm Tô Tiểu Niên khóc. Tô Tiểu Niên ngơ ngác, có người quơ tay trước mặt mà cậu cũng chẳng chớp mắt, ngơ ngác như người mất hồn. Uông Văn vừa khóc vừa ôm con trai, liên tục nói xin lỗi. Đến cục cảnh sát xong, cuối cùng Tô Tiểu Niên cũng nói chuyện, lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay che đi vết thương cho Uông Văn, sau đó ngốc lăng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa.” Uông Văn khóc thiếu chút nữa ngất.



Người nhà họ Tô ở bên ngoài, Dương Thiếu Quân đi cùng cảnh sát thẩm vấn, vào trong xét hỏi Uông Văn.



Vết thương trên cổ Uông Văn đã được dán băng gạc, trên đó còn có máu thấm ra, hai mắt sưng như hai quả hạch đào, quần áo đắt tiền lộn xộn nhăn nhúm, thoạt nhìn muốn bao nhiêu chật vật đều có cả. Mấy cảnh sát nữ ôm Tô Tiểu Niên vào một phòng khác hỏi chuyện, Tô Tiểu Niên đi rồi, Uông Văn bình tĩnh hơn được một chút, cảnh sát hỏi gì chị trả lời cái đó.



Uông Văn nói, mấy hôm trước biết Tô Kiềm bị bệnh, chị nghe lời Tô Tạ Nguyên bảo đưa Tô Tiểu Niên về Thượng Hải, đêm ấy có một người rất kì quái, bám theo chị tới tận khách sạn. Khi đó chị không nghĩ nhiều, sau này phát hiện hình như mình bị người ta theo dõi, nhưng đối phương không làm gì, chị cũng không định ở lại lâu, còn nghi ngờ có thể mình nghĩ nhiều rồi, cho nên cũng không có hành động nào cả. Sớm hôm nay chị ra khỏi cửa, vừa ra khỏi khách sạn đã bị hai người mặc áo đen bắt lên xe, dùng dao để uy hiếp, cho chị xem ảnh chụp Tô Kiềm và Tô Tạ Niên, ép chị làm theo lời bọn họ hẹn Tô Kiềm ra ngoài.



Cảnh sát Tiểu Trương hỏi chị: “Cô không biết trước kia chồng mình đã bị tập kích rất nhiều lần sao? Cô biết có người theo mình, sao một hành động cũng không có?”



Uông Văn rất ngạc nhiên, chị lắc đầu: “Tôi, tôi không biết, không ai nói với tôi. Tô Kiềm anh ta…”



Dương Thiếu Quân đứng phía sau Tiểu Trương, nhẹ vỗ xuống vai người nọ, nói: “Cô ấy thật sự không biết, Tô Kiềm không cho người nói với cô ấy. Chuyện này không có nhiều người biết.”



Tiểu Trương quay lại liếc nhìn Dương Thiếu Quân, cau mày lắc đầu, bảo Uông Văn nói quá trình cụ thể.




Mặt lão Mạnh trắng lên: “Đừng, ngàn vạn lần đừng là đám người Quảng Đông kia, bọn nó lần nào cũng muốn hạ sát tiên sinh.” Trong số mọi người, lão Mạnh là người kích động nhất, nhóm Tô Tạ Nguyên đều không biết chuyện đấu súng trước đó, chỉ có lão Mạnh luôn đi theo Tô Kiềm nên mới biết đám người kia có bao nhiêu nguy hiểm, lão cũng loáng thoáng nghe được chút thân phận của đám người đó qua lời Dương Thiếu Quân.



Sống chết muốn kết liễu Tô Kiềm thực ra là một tổ chức xã hội đen, có thế lực rất lớn ở Quảng Đông, trước đây cảnh sát cũng có vài đường dây, nhưng căn cơ quá sâu, không ai dám động tới. Sau này bên đó đổi người quản lý, muốn tẩy trừ thế lực đen tối, hai năm qua có sửa sang lại, nhưng không ai dám động tới gốc rễ bọn họ. Tô Kiềm từng đắc tội với cháu trai của lão đại đằng bên ấy, người nọ ngáng chân Tô Kiềm, ai biết tính Tô Kiềm vừa thúi lại vừa cứng, hết lần này tới lần khác muốn đối nghịch. Sau cùng cháu trai lão đại bị tai nạn xe mà chết, không biết tại sao bên kia lại nghĩ rằng chuyện này có liên quan tới Tô Kiềm, vì lão đại không có con trai nên coi người cháu kia như con riêng của mình, cháu trai chết ông ta rất đau khổ, cao giọng tuyên bố nhất định phải bắt Tô Kiềm trả giá lớn! Sau rồi chuyện thành như vậy.



Lúc Đinh Thừa Phong tìm tới Dương Thiếu Quân, Dương Thiếu Quân nghĩ anh ta là người Quảng Đông nên lập tức để ý tới. Ngày đó ăn cơm với Đinh Thừa Phong xong, anh ta kéo tay hắn, hắn cố ý nắm tay anh ta đưa lên mặt mình vuốt, phát hiện trên tay anh ta có vết chai rất giống với vết chai mà những người thường xuyên cầm súng có, thế nên mới cho người đi thăm dò, quả nhiên…



Mấy giờ sau, cảnh sát thông báo đã thẩm tra xong Lưu Dụ Miễn, xác định loại bỏ hiềm nghi. Mà dựa theo lời Tô Tiểu Niên nói, cậu bé nhìn thấy đám kia kề dao vào cổ mẹ, đánh bố ngất xỉu rồi tống lên xe, trên cổ tay một người có một hình xăm, dựa vào lời miêu tả, hình xăm này rất giống ký hiệu của đám xã hội đen kia.



Sớm hôm sau, Đinh Thừa Phong đang đánh răng thì tiếng chuông cửa vang lên, anh ta nhanh chóng nhổ bọt trong miệng, không lau mặt mà chạy tới mở cửa. Mở cửa rồi, thấy người đứng bên ngoài thì không khỏi sửng sốt. Dương Thiếu Quân đứng ngoài cửa, thân hình cao lớn hầu như chặn hết ánh dương bên ngoài, cả người hắn chìm trong bóng tối, khiến trong lòng người ta nảy lên mơ hồ bất an.



Dương Thiếu Quân mặt không đổi sắc đột nhiên cười khúc khích, khóe môi câu lên, nhíu mi nhìn anh ta hỏi: “Đánh răng sao?” Rồi hắn vươn một ngón tay ra, lau bọ xà phòng bên khóe miệng Đinh Thừa Phong, quệt lên chóp mũi anh ta.



Đinh Thừa Phong sửng sốt một lúc, mũi cay cay, nghiêng người để hắn vào trong phòng, như bừng tỉnh mà nói: “Cậu ngồi đi, mình đi rửa mặt!”



Lúc anh ta xoay người, nụ cười bên khóe môi Dương Thiếu Quân giống như tàn thuốc trong trong đêm, từ từ tắt lụi, rồi tan biến.