Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 36 :

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Bệnh của Tô Kiềm dần dần có chuyển biến tốt. Số lần anh mất kiểm soát tinh thần ngày một ít đi, mọi người thấy anh như vậy thì đều mừng rỡ.



Sau khi Tô Tạ Tích trở về, anh chị em nhà họ Tô ngồi lại kể cho chị hai nghe chuyện Lưu Dụ Miễn rồi cùng nhau bàn bạc một chút, mọi người đều nhất trí đồng lòng — phải để Lưu Dụ Miễn trả một cái giá thật đắt! Cho dù có ảnh hưởng đến việc làm ăn hai nhà thì Tô Kiềm thành ra nông nỗi này, thật sự không thể nuốt xuống cho xong được! Mà kể cả Tô Kiềm có không xảy ra chuyện, sự việc nghiêm trọng như vậy đã vượt khỏi phạm vi có thể dễ dàng tha thứ của mọi người! Về phần người làm tên Trương Từ kia, ý kiến của mọi người lại chẳng được thống nhất, Tô Tạ Nguyên cho rằng cô ta kiến thức hẹp, lại nhất thời tham tiền mà hồ đồ, tội không đáng chết, hơn nữa con của cô ta còn nhỏ, nên chỉ cần truy cứu Lưu Dụ Miễn, bắt tên đó chịu trách nhiệm thôi là được. Thế nhưng Tô Tạ Tích vô cùng kiên quyết nói nhất định phải tố cáo cô ta… Ít nhất cũng phải ngồi tù chung thân! Không thể linh động được! Chị sẽ giao các án kiện trong nửa năm sau cho trợ lý, tự mình giải quyết chuyện này!



Sau khi quyết định xong, mọi người bắt đầu bận bù đầu lên, nào là xử lý công việc trong công ty, nào là đi tìm cảnh sát nhờ can thiệp, điều động hết mọi quan hệ, họ muốn đánh đòn phủ đầu, chắc chắn phải kéo cái tên Lưu Dụ Miễn này xuống nước. Cũng sau chuyện này, không thể giấu bố mẹ Tô được nữa, Tô Di không giúp được nhiều nên đêm ấy đặt vé máy bay, tự mình bay tới Hawaii nói rõ sự tình cho bố mẹ.



Dương Thiếu Quân cũng hỗ trợ không ít, thường xuyên chạy tới chạy lui tới sở cảnh sát, có thể tìm ai nhờ ai thì sẽ tìm, tuy hắn không có bối cảnh lớn như Tô gia, nhưng hắn cũng tự mình đi một chuyến, đơn giản hóa các thủ tục, để đẩy nhanh tiến độ vụ việc này.



Mọi người đều bận bận rộn rộn, duy chỉ có Tô Kiềm trước giờ luôn bận rộn lại nhàn nhã, không ai nỡ phá vỡ an bình nơi anh, ngay cả khi đi qua cửa phòng anh, mọi người cũng sẽ bước thật nhẹ. Từ trước đến giờ, Tô Kiềm vì họ mà làm rất nhiều việc, bây giờ lại ngược lại, mọi người xoay xung quanh anh. Đáng tiếc Tô Kiềm không biết điều này, nếu biết hẳn anh sẽ rất vui mừng.



Hôm nay Dương Thiếu Quân lại tới sở cảnh sát lấy tài liệu, đến phiên lão Mạnh chăm sóc Tô Kiềm. Vừa vặn bữa nay thời tiết tốt, lão liền dẫn Tô Kiềm và Tô Tiểu Niên ra ngoài phơi nắng.



Tô Tiểu Niên ôm một quả bóng cao su muốn chơi cùng với Tô Kiềm, cậu nhóc nhét bóng vào trong lòng Tô Kiềm nói: “Bố ơi bố, bố chơi ném bóng với con đi. Con sẽ đứng một chỗ gọi bố, bố dựa vào giọng nói để đoán xem con ở đâu, sau đó ném cho con nhé!”



Tô Kiềm mỉm cười ôm lấy quả bóng: “Được.”



Thế là Tô Tiểu Niên chạy lên trước vài chục bước, hưng phấn hô lớn: “Bố ơi bố ơi, con ở đây này!”



Từ lúc không thể nhìn thấy, thính giác của Tô Kiềm trở nên vô cùng nhạy bén, rất nhanh đã đoán được Tô Tiểu Niên ở đâu và cách anh bao xa, anh nhẹ nhàng ném trái bóng qua. Tô Tiểu Niên nhảy lên bắt bóng, cao hứng nói: “Bố, bố cừ thật!”



Trước đây chưa bao giờ Tô Kiềm cùng con trai chơi trò chơi trẻ con và nhàm chán như này, anh thường đến trung tâm thương mại mua một ít đồ chơi thông minh của Nhật cho con trai, sau đó thì đi vào thư phòng đọc sách hoặc làm việc.
Uông Văn nói: “Anh, anh có thể dẫn theo một người làm…” Qua bảy tám giây, đương lúc Tô Kiềm nghi hoặc muốn lên tiếng, chị cắn răng nghiến lợi nói: “Mà thôi, dẫn Tiểu Niên đi, anh bảo Tiểu Niên dẫn anh ra ngoài một chút. Tôi không vào, tôi không muốn.. không muốn gặp người nhà của anh, cũng đỡ phải chào hỏi, tôi sẽ đi ngay thôi.”



Tô Tiểu Niên ở bên kia kêu lên: “Là mẹ sao? Mẹ ở đâu? Bố ơi, bố đi gặp mẹ sao, chúng ta cùng đi chơi nhé!”



Tô Kiềm do dự một chút, nói: “Được rồi, cô ở đó đợi một chút, tôi sẽ đưa Tiểu Niên đi, nếu như có thời gian, chúng ta ra ngoài chơi một chút.”



Uông Văn vất vả nói: “Được.”



Tô Kiềm cúp điện thoại rồi, nói với Tiểu Niên rằng mẹ ở bên ngoài, bảo thằng bé dẫn anh ra ngoài. Tô Tiểu Niên nghe thấy Uông Văn tới, cậu vô cùng hưng phấn, vội kéo Tô Kiềm đi ngay, vì đi nhanh nên người anh nghiêng ngả, suýt chút nữa Tô Kiềm bị ngã xuống, thấy vậy cậu nhóc mới đi chậm lại.



Đến cửa biệt thự, Tô Tiểu Niên hưng phấn chỉ vào phía chéo chéo cách đó ba mươi mét nói: “Là xe của mẹ!”



Uông Văn đeo kính râm, từ trên xe bước xuống, hướng bọn họ vẫy tay. Tô Tiểu Niên thấy vậy liền vui vẻ nắm tay Tô Kiềm đi tới.



Hai cha con đến bên cạnh xe, Tô Tiểu Niên buông tay Tô Kiềm ra nhào tới chỗ Uông Văn, cao hứng gọi: “Mẹ..” Đang nói thì cậu bé ngưng lại.



Tô Kiềm cảm thấy không đúng, bất an vươn tay về phía con trai: “Uông Văn? Tiểu Niên?”



Trong giây lát gáy tê rần, anh mất đi ý thức.