Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 52 :

Ngày đăng: 19:56 19/04/20


Đột nhiên Dương Thiếu Quân nói vậy khiến Tô Kiềm không khỏi sững sờ. Dương Thiếu Quân nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, sờ sờ mũi, tự giễu nói: “Hình như đây là lần đầu tiên em thổ lộ với anh.”



Tô Kiềm thốt lên: “Không phải.” Dương Thiếu Quân nghe vậy thì sửng sốt, Tô Kiềm cũng ngây ra.



Dương Thiếu Quân hỏi anh: “Không phải? … Cái gì?”



“….” Tô Kiềm trầm mặc một chút: “Không có gì.”



Dương Thiếu Quân bừng hiểu ra, cười đầy ý vị: “Ồ ~~~~~~~~”



Vẻ mặt Tô Kiềm càng trở nên nghiêm túc: “Nói chung hai chúng ta không thích hợp.”



Dương Thiếu Quân nhìn anh đăm đăm, môi kéo ra thành nụ cười: “Em sẽ không bỏ đi dễ dàng như vậy đâu.” Tuy nói vậy nhưng hắn cũng không nói chuyện dây dưa thêm nữa, Tô Kiềm bảo hắn về, hắn cũng rời biệt thự thật.



Rất nhiều ngày sau đó Dương Thiếu Quân không tiếp tục lộ diện. Tô Kiềm cho rằng hắn đã bỏ thật rồi, lại cảm thấy sẽ không dễ dàng như vậy. Chuyện năm đó anh vẫn còn nhớ chun chút, trình độ vô sỉ của Dương Thiếu Quân chính anh đã từng được lãnh giáo qua, cho dù anh đã quên rất nhiều, nhưng không thể quên điều này.



Cho đến một ngày anh về nhà, nhìn thấy trên bàn bày đầy món ăn, còn có một bó hoa hồng to đùng, tim anh nhảy lên, nhanh chóng gọi lão Mạnh tới: “Đây là sao?”



Lão Mạnh thật thà kể: “Hồi chiều Tiểu Dương đến làm, cậu ấy nói tiên sinh cực khổ nhiều rồi, không thể để tiên sinh buồn rầu tiếp nên cố ý chạy tới đây làm mấy món ngon cho tiên sinh, dù sao cũng có tấm lòng.”



Tô Kiềm đen mặt hỏi: “Cậu ta đâu rồi?”



Lão Mạnh nói: “Tiểu Dương nói còn có việc, làm xong liền đi luôn.”



Chân mày Tô Kiềm nhíu càng chặt, vốn không muốn nói tiếp, nhưng nhìn sang bàn ăn kia lại cả giận, nhịn không được mà nói: “Người giúp việc trong nhà đâu? Sau lại đến lượt cậu ta làm cơm?!”




Tô Kiềm liếc mắt nhìn xe cảnh sát qua gương chiếu hậu: “Cảnh sát các cậu có thể tự ý trưng dụng xe nhà nước như vậy sao?”



Dương Thiếu Quân giơ ngón trỏ lên miệng “Suỵt” một tiếng, cười hề hề: “Đương nhiên là không thể, cơ mà làm vì người nhà mà, thi thoảng đặc biệt chăm sóc cũng không sao cả. Cục phó của em còn bảo Tiểu Trương lái xe đón con gái đi học về cơ, không gây chuyện là được rồi.”



Hai chữ ‘người nhà’ này khiến Tô Kiềm sửng sốt một chút, sau đó càng tức giận nói: “Cảnh sát tiên sinh, tôi là con gái cậu sao? Cần cậu đặc biệt chăm sóc sao?”



Dương Thiếu Quân càng cười tươi hơn: “Không phải, là em tự nâng mình lên thôi. Không phải em lo cho anh hay sao, ông chủ lớn bận rộn như thế, biết đâu có mấy người muốn đến tìm anh gây phiền phức rồi vân vân thì sao. Em lái xe cảnh sát tới, chỉ có mấy đứa không có mắt mới dám động vào, nếu anh mà ngồi xe em về, chưa nói đến mấy đám bại hoại không dám đến gần mà tỉ lệ tai nạn cũng giảm đáng kể, anh không thấy các xe khác thấy em toàn tự động tránh xa sao. Vì em thấy xe anh xịn hơn xe em nên mới đi phía sau bảo vệ một chút, cũng không khác là bao.”



Tô Kiềm liếc mắt: “Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi không có kẻ thù, cậu không cần phải làm việc thừa thãi nữa.”



Dương Thiếu Quân tỏ vẻ hồn nhiên: “Không có sao? É? Lẽ nào anh quên sạch chuyện nửa năm trước rồi?”



Tô Kiềm sửng sốt một chút, một chuỗi hình ảnh đột nhiện hiện ra trước mắt, anh cùng Dương Thiếu Quân sóng vai nhau trốn trong khu đất hoang, chợt có tiếng đạn cắt gió mà phóng tới. Bên cạnh có đám côn đồ dùng dao tìm tòi trong đống đổ nát. Anh thấy mình đẩy Dương Thiếu Quân ra…



Dương Thiếu Quân quơ quơ tay trước mặt anh: “Sao vậy? Choáng rồi sao?”



Tô Kiềm lấy lại tinh thần, có chút tránh né ánh mắt của Dương Thiếu Quân, anh mím môi, đột nhiên đóng cửa sổ xe, thiếu chút nữa tay Dương Thiếu Quân bị kẹp. Anh đạp chân ga lái đi. Dương Thiếu Quân nhanh chóng trở về xe lái theo sau, đưa Tô Kiềm trở về nhà, Tô Kiềm cũng không dừng xe lại nữa.



Lại qua hai ngày, Tô Kiềm về nhà thấy trên bàn ăn có một bó hoa hồng to, không khỏi kinh hãi gọi lão Mạnh ra hỏi. Lão Mạnh tỏ vẻ đau khổ nói: “Không phải tôi cho cậu ấy vào đâu, Tiểu Dương tự có chìa khóa, hồi chiều tôi đi ra ngoài mua đồ ăn thì cậu ấy tới, mấy người giúp việc từng thấy cậu ấy tới đây, không biết tiên sinh không chào đón nên để cậu ấy làm. Lúc tôi về thì đồ đã được nấu xong rồi, chú Mạnh cũng không còn cách nào khác.”



Tô Kiềm vỗ vỗ trán, lắc đầu đi lên lầu, lão Mạnh ở phía sau hỏi: “Tiên sinh, hay là tôi.. đổi khóa nhé?”



Tô Kiềm suy nghĩ một lúc, bực mình nói: “Quên đi, dặn mấy người giúp việc để ý một chút, sau này đừng cho cậu ta vào nữa.