Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 53 :

Ngày đăng: 19:56 19/04/20


Dương Thiếu Quân đến công ty Tô Kiềm đón anh vài lần. Xe cảnh sát liên tục xuất hiện trước cổng công ty, sau đó lại theo Tô Kiềm rời đi, mấy người đa nghi nhìn thấy được, khó tránh khỏi nổi lên tin đồn.



Hôm nay Tô Kiềm đi ngang qua phòng làm việc của chủ nhiệm, nghe thấy được một mẩu đối thoại.



“Chủ nhiệm, có phải gần đây công ty ta gặp chuyện không?”



“Sao lại hỏi như này?”



“Dạ thì, tháng này xe cảnh sát tới ba lần..”



Ở trong nhà để xe, không may nghe thấy hai người nói chuyện qua lại với nhau.



“Này cậu nói xem, có phải tổng tài chúng ta phạm phải chuyện gì không?”



“Ờm ờm, cậu cũng thấy đấy, có mấy lần xe cảnh sát đi theo anh ấy còn gì.”



Cuối tuần đi qua chỗ gần công ty, nghe được hai cô bé nói với nhau.



“Nè, cái tòa nhà cao ốc kia kìa, cái công ty ấy, cậu biết chưa, nghe nói bọn họ sắp phá sản.”



“Sao? Đây là công ty lớn mà, sang năm tốt nghiệp mình còn muốn tới đây phỏng vấn, sao lại phá sản? Cậu nghe tin từ đâu vậy?”



“Nghe nói bọn họ trốn thuế, cục cảnh sát đang điều tra, mang mấy người có trách nhiệm đi rồi đó!”



“Sao?!”



Tô Kiềm: “…”



Thế nên có một ngày, Tô Kiềm tới công ty đi làm, thư ký đưa thời gian biểu ngày hôm ấy cho anh, buổi chiều có hai cuộc họp. Tô Kiềm nhức đầu day day hai bên thái dương, nói: “Hoãn lại cuộc họp buổi chiều, cho tôi chút thời gian trống.” Sau đó anh gọi cho Dương Thiếu Quân.



Dương Thiếu Quân nhận điện thoại, ở đầu dây bên kia cười cười với Tô Kiềm: “Ầy, khách quý đến, đại thiếu gia nhớ em sao?”



Tô Kiềm gắng nhịn một chút, hỏi: “Chiều nay cậu có rảnh không? Tôi muốn tìm cậu nói chuyện.”




Tô Kiềm cau mày, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.



Thế nên lúc ăn cơm, Dương Thiếu Quân không ngừng nhắc đến chuyện của Tiểu Niên, mấy chuyện trước kia của thằng bé, nhắc lại lần đầu tiên hắn gặp Tiểu Niên, thằng bé núp sau mông anh làm nũng, còn có lần trước Tiểu Niên gửi thư cho một em gái nhỏ, trong thư mắc đầy lỗi chính tả. Tô Kiềm biết hắn đang muốn tấn công, nhưng nghe xong sắc mặt lại nhu hòa, nhịn không được mà trả lời mấy câu.



Ăn cơm xong, Tô Kiềm và Dương Thiếu Quân vào thư phòng, cuối cùng đi thẳng vào vấn đề.



Tô Kiềm nói: “Dương Thiếu Quân, cậu buông tha tôi đi, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này.”



Dương Thiếu Quân giả vờ ngây ngốc: “Chuyện của chúng ta.”



Tô Kiềm cắt ngang lời hắn: “Cậu buông tha đi, không nên lãng phí sức lực nữa.”



Dương Thiếu Quân sửng sốt một chút, từ chối cho ý kiến: “Ồ?”



Tô Kiềm lạnh lùng nhìn hắn: “Lần đấy cậu nói, ‘Em không thể dễ dàng buông’ chứ không phải ‘Em sẽ không buông’.”



Dương Thiếu Quân hé mắt.



Tô Kiềm nói: “Cậu nói ra như vậy, có nghĩa chính cậu cũng nghĩ thế. Cậu muốn thử một chút, nếu làm được thì làm, nếu không làm được thì sẽ buông tay. Cho nên bây giờ tôi muốn nói cho cậu biết, tôi sẽ không…”



Dương thiếu Quân cắt lời anh: “Anh học A Duy nói chuyện tâm lý học từ lúc nào vậy.”



Tô Kiềm thở dài: “Thiếu Quân, đừng lãng phí thời gian, lãng phí sức lực nữa, thái độ của tôi…”



Đúng lúc này đột nhiên chuông điện thoại của Dương Thiếu Quân vang lên, Tô Kiềm không nói nữa, hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt ngưng trọng, đi ra chỗ khác nghe điện thoại.



Trả lời vài câu đơn giản xong Dương Thiếu Quân quay lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Nhiệm vụ khẩn cấp, em phải đi ngay.”



Tô Kiềm nhắm mắt, mệt mỏi phất tay một cái: “Quên đi, cậu đi đi.”



Dương Thiếu Quân đi tới cửa, mở cửa ra, cầm tay nắm, không quay đầu lại nói: “Nếu như anh ngại thái độ em thiếu kiên định, thì thực sự anh cũng không có đủ kiên định gì. Có thể em sẽ buông tay, nhưng mà nói thật, em không muốn buông.” Nói rồi đóng cửa rời đi, không cho Tô Kiềm cơ hội để phản bác.