Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 61 :

Ngày đăng: 19:56 19/04/20


Hôm sau Tô Kiềm tỉnh lại, quả nhiên Dương Thiếu Quân đã đi. Lão Mạnh ghé xuống bên giường, ngủ không say giấc, Tô Kiềm vừa động lão đã tỉnh lại, vuốt mắt ngồi dậy: “Tiên sinh muốn gì sao?”



Tô Kiềm nhìn bên tóc mai đã lấm tấm hoa râm của lão, đột nhiên trong lòng nảy lên tư vị không rõ ràng. Lão Mạnh đến nhà họ làm đã mấy chục năm, bản thân lại không có người nhà, lão coi con cháu Tô gia như chính con của mình mà yêu thương. Tới tận bây giờ, tuy đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng vẫn còn ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho Tô Kiềm.



Tô Kiềm nhẹ giọng nói: “Cháu không sao, chú Mạnh, chú về nghỉ ngơi đi, có việc gì cháu sẽ kêu y tá, chú không cần phải ở đây đâu.”



Lão Mạnh ngáp một cái rồi cười: “Tôi không mệt, tôi ngủ mãi đến năm giờ mới tới, tối qua là Tiểu Dương ở đây trông.”



Tô Kiềm kiên trì nói: “Chú không cần ở bên cháu suốt đâu, cháu đã hơn ba mươi tuổi rồi, bệnh nhẹ như này không cần chú phải chăm sóc. Như này đi, hôm nay chú theo cháu làm trị liệu xong rồi về, nếu còn không yên lòng thì lại tới đây.”



Lão Mạnh lặng lẽ cười: “Là chú Mạnh lo lắng thôi, bọn họ vụng về, sẽ không rõ tiên sinh muốn cái gì.”



Tô Kiềm đột nhiên cảm thấy chua xót.



Lão Mạnh đi vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh để rửa mặt, tiếng nước chảy róc rách che đi âm mũi sụt sùi của Tô Kiềm, giả mà lão Mạnh có nghe được, không chừng lão nghĩ Tô Kiềm bị cảm rồi lại khẩn trương.



Lão Mạnh lau mặt đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Kiềm nhẹ giọng hỏi: “Chú Mạnh, nhiều năm như vậy rồi, sao chú không lập gia đình?”




Dương Thiếu Quân thong thả bước vào, đi tới bên giường Tô Kiềm, vươn tay ra cười hì hì: “Bạn cùng phòng, xin chào, chúng ta thật có duyên.”



Tô Kiềm hé miệng, nhắm mắt lại; lại hé miệng, lại nhắm mắt lại. Cứ như vậy lặp đi lặp lại đến mấy lần anh mới mở mắt ra nhìn người kia, khó khăn gằn từng chữ: “Cậu bị bệnh gì?”



Dương Thiếu Quân chớp mắt: “Bệnh cũ, xuất huyết thận.”



Lão Mạnh đang muốn nói, lại bị Tô Kiềm cướp lời: “Vậy sao? Tôi còn tưởng cậu là bệnh nhân khoa thần kinh.”



Dương Thiếu Quân cười cười không nói.



Y tá nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, không hiểu nổi, đành phải buông một câu: “Tôi đi ra ngoài trước” rồi bước đi.



Lão Mạnh cũng nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, Dương Thiếu Quân vươn tay ra trước mặt, Tô Kiềm lại không nắm lấy, cứ nghiêm mặt không cười. Lão Mạnh nói: “Vậy tôi…”



Tô Kiềm thở dài: “Bỏ đi, không sao đâu, chú về đi.”