Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 62 :

Ngày đăng: 19:56 19/04/20


Buổi sáng ngày đầu tiên Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm ở ‘chung phòng’, Tô Kiềm bị một mùi hương thơm ngát đánh thức, anh tỉnh dậy, chỉ thấy trên đầu giường đặt một chiếc bếp điện, trên đó là một bát cháo thịt hầm đã nấu xong. Lão Mạnh còn chưa tới, hiển nhiên không phải do lão Mạnh làm. Anh vén mành nhìn Dương Thiếu Quân, Dương Thiếu Quân ở phía bên kia đang ngủ say, giống như không biết chuyện gì cả. Anh còn chưa ăn, lão Mạnh đã đi tới, vừa thấy bát cháo liền lắc đầu, “Nấu đặc quá, không được không được, không thể ăn!” Cuối cùng Dương Thiếu Quân ai oán nhìn anh, nuốt hết bát cháo vào bụng.



Ban ngày, Dương Thiếu Quân tận lực quấn lấy giường bệnh của Tô Kiềm, anh vừa xét duyệt xong một phần báo cáo, hắn lập tức nhào tới hỏi: “Em đọc báo cho anh được không?” Tô Kiềm đáp: “Tôi tự đọc được.” “Em đẩy anh ra ngoài đi dạo nhé?” “Tôi có thể tự đi.” “Em…em xoa bóp vai cho anh nha?” “Tôi không thấy mệt.”



“Rồi!” Dương Thiếu Quân nổi giận, “Đi, đi ra ngoài phơi nắng với em đi, cứ nằm dí trong phòng như vậy sớm muộn gì cũng mắc bệnh!”



Tô Kiềm đặt tập công văn trong tay xuống, không mặn không nhạt nhìn hắn một cái: “Đã bị bệnh rồi.”



Dương Thiếu Quân: “….”



Tô Kiềm xuống giường bệnh, khoác áo lên, không nhanh không chậm đi ra ngoài, Dương Thiếu Quân lập tức bám theo. Tô Kiềm lạnh lùng nói: “Tôi đi phơi nắng, không cần người bồi.”



Dương Thiếu Quân cà lơ phất phơ đi theo sau: “Anh phơi nắng của anh, em phơi nắng của em. Cùng dưới một mặt trời mà.”



Tô Kiềm không tỏ vẻ dị nghị gì.



Hai người đi tới một bãi cỏ, Tô Kiềm ngồi xuống một cái ghế dài, Dương Thiếu Quân ngồi xuống bên cạnh anh, vai hai người chạm vào nhau, anh liếc mắt nhìn Dương Thiếu Quân, không nói gì.



Dương Thiếu Quân nói: “Đồng chí cùng phòng, sao anh cứ lạnh lùng thế, em quan tâm anh như vậy mà anh không có một chút phản ứng gì, như thế rất khó bồi dưỡng tình cảm. Là lãng phí duyên phận đó.”



Tâm tình Tô Kiềm không tồi, hiếm khi không mặt nặng mày nhẹ, nhưng cũng không để ý đến hắn.



Tay Dương Thiếu Quân đặt dưới ghế chậm rãi bò qua, thử thăm dò mà chạm tới vai anh, Tô Kiềm lạnh lùng nói hai chữ: “Bỏ ra.”



Dương Thiếu Quân bĩu môi, thu tay về. Tô Kiềm nhìn hắn một cái, thầm nghĩ: Nói bỏ liền bỏ ngay, thật hiếm thấy. Đã lâu rồi không thấy bộ dạng bằng mặt nhưng không bằng lòng của Dương Thiếu Quân, quả thật khiến anh cảm thấy hoài nghi ký ức trước kia là hư ảo.



“Trời hôm nay đẹp ghê.” Dương Thiếu Quân bắt đầu mở đề tài.



Tô Kiềm vẫn không để ý đến hắn. Đối với cái tên này, không đáp lại hắn mới là quyết định sáng suốt nhất, nếu không chẳng khác nào tự mình nhảy vào hố. Trước đây, anh từng chịu trận không ít lần.



Dương Thiếu Quân xốc lại tinh thần, ngả người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, quay đầu nhìn Tô Kiềm: “Thành tích của Tiểu Niên thế nào rồi?”



Hắn ta dám lấy lá bài Tiểu Niên ra, Tô Kiềm thầm mắng hắn vô sỉ, không được tự nhiên một lúc, sau đó mới chầm chậm trả lời: “Vẫn như trước.”



“Định thi vào trường gì?”




“Anh thích em.” Dương Thiếu Quân nói vậy.



Con ngươi Tô Kiềm co rút lại, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.



Dương Thiếu Quân nắm tay anh lên, đặt lên trước ngực mình: “Chúng ta không còn nhỏ nữa rồi, Tô Kiềm, hai năm là đủ rồi, em cũng đã hiểu rõ ràng. Em cảm giác được mình đang dần già đi, mấy đứa trẻ đeo cặp sách trên đường đã bắt đầu gọi em là bác. Ngày đầu tiên gặp anh em cũng chỉ lớn bằng bọn chúng, em đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, không còn nhiều hai năm để tiếp tục lãng phí nữa.”



Tô Kiềm đưa mắt ra chỗ khác.



Dương Thiếu Quân lại nhếch môi cười: “Cho em một cơ hội đi. Quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm đều ở trong tay anh cả, kỳ hạn sát hạch là cả đời, nếu bài đánh giá không tốt, anh có để đuổi em đi. Anh cứ tùy ý mà sử dụng, kỳ hạn bao lâu cũng do anh định đoạt, nếu thấy có người tốt hơn, thích hợp với anh hơn em, anh vẫn có thể bảo em cuốn xéo. Anh còn sợ cái gì nữa?” Hắn tỏ vẻ khổ thân không có nơi nương tựa, Tô Kiềm nhịn không được mà liếc mắt nhìn, đẩy Dương Thiếu Quân ra đi đến xe của mình.



Dương Thiếu Quân đứng ngây ngốc tại chỗ, trong ánh mắt khó nén nổi chút thất vọng, sau đó lại nỗ lực lên tinh thần, nghĩ phải tiếp tục cố gắng thêm.



Tô Kiềm mở cửa xe, bước một chân vào trong, liếc nhìn Dương Thiếu Quân vẫn đứng ngây tại chỗ, khóe môi hơi cong lên, anh hắng giọng, lạnh lùng nói: “Còn không mau lên xe? Cậu định bao giờ mới làm bài sát hạch?”



Vẻ mặt Dương Thiếu Quân từ mờ mịt chuyển thành kinh ngạc cực độ, đến nỗi nhảy cẫng lên hoan hô, xe đã nổ máy, nếu không nhanh chân xe sẽ đi mất.



“Này, Tô Kiềm.”



“Gì?”



“Em…”



“Gì?”



“Em… anh…”



“Lằng nhằng, tôi không muốn nghe.”



“Cho phép em làm người nhà của anh nhé.”



“Ừ.”



– chính văn hoàn –