Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 9 :

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Không nằm ngoài dự liệu, thành tích thi của Dương Thiếu Quân rất không tốt, chỉ vào được một trường hạng trung. Nhưng Tề Vĩnh Húc thì ngược lại, kết quả vượt ngoài mong đợi, đỗ thẳng vào trường tư tốt nhất thành phố hiện giờ —— trường X. Vì vậy, đồng chí Tề Vĩnh Húc cùng thiếu gia nhà họ Tô, hai người đều trở thành tân học sinh của trường.



Lúc khai giảng, Tô Kiềm thay mặt cho toàn thể học sinh mới vào trường đứng lên bục phát biểu. Tề Vĩnh Húc không tập trung, đảo mắt nhìn quanh trường, đang ngẩn ngơ thì cậu bạn đứng sát cạnh bắt chuyện: “Haizz, kia là Tô Kiềm, hồi cấp hai cũng học trường X đấy, khi ấy tôi học cùng cậu ta. Cấp hai cậu ta là hội trưởng hội học sinh, thầy nào cô nào cũng quý. Trường tôi vốn lên danh sách những học sinh được tuyển thẳng lên cấp ba, ông thầy tôi chọn cậu ấy, cơ mà biết không, cậu ta không đồng ý, tự mình đi thi, tưởng thi vào đâu, hóa ra vẫn là trường này.”



Tề Vĩnh Húc ngẩng đầu lên nhìn, thấy thiếu niên đứng trên bục kia có chút quen mắt. Cuộc ẩu đả năm kia cậu chỉ biết xanh mặt đứng xem, không có ân oán gì với bọn họ, càng không điều tra ra cái người đá văng Tô Kiềm là chó săn của ai, nên không nhớ rõ Tô Kiềm. Chỉ thấy cậu ta có vẻ quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng cũng chỉ có vậy.



“Vì sao?”



“Không biết. Chắc cậu ta có bệnh, cuồng thi chăng?”



Sự thật là Tô Bác Hoa muốn con trai trau dồi kinh nghiệm, nên không thể bỏ qua kì thi trọng đại đầu tiên này. Cho nên Tô Kiềm mới từ chối việc tuyển thẳng kia, cùng các bạn học khác tham gia kì thi chuyển cấp.



Trường của Dương Thiếu Quân tan rất sớm, thế nên mỗi ngày tan học, hắn lại chạy tới trường X chờ Tề Vĩnh Húc, hai người cùng nhau về nhà. Chẳng khác với hồi cấp hai là mấy.



Sau buổi khai giảng, dọc đường về nhà, Tề Vĩnh Húc kể chuyện ở trường mới cho Dương Thiếu Quân nghe: “Cái người lên bục phát biểu cho đám khối mười bọn tôi tên là Tô Kiềm, cấp hai cũng học trường X, nghe nói cậu ta từ chối tuyển thẳng, cuối cùng vẫn thi vào trường này.”



Dương Thiếu Quân vốn không biết đầy đủ họ tên của Tô Kiềm, chỉ nhớ mang máng hôm đấy đám học sinh trường X gọi vị đại thiếu gia kia là “Họ Tô”, vì vậy nhàn nhạt nói: “Ồ, căng.”



Tề Vĩnh Húc cười cười: “Căng đét ấy chứ. Nghe nói nhà cậu ta giàu đáo để, cơ mà có vẻ chảnh, bạn học không quý lắm.”



Dương Thiếu Quân nghe vậy liền nhận xét: “Hoa cao khó chạm.”



Tề Vĩnh Húc cười nghiêng ngả.




Dương Thiếu Quân nói chuyện với lão Mạnh xong thì đưa mắt qua đây nhìn Tô Kiềm, ánh mắt hắn ngẩn ra. Tô Kiềm nghĩ: Chột dạ, hắn đang chột dạ!



Dương Thiếu Quân cười cười đi tới kéo tay anh: “Đi thôi, đi gặp vợ con anh nào.”



Tay Tô Kiềm bị hắn nắm chặt, cả người anh cứng đờ, nhưng cũng không giãy ra, theo hắn bước về phía thang máy. Thầm nghĩ trong lòng: Không được phản kháng, mình phải yên lặng theo dõi tình hình, chờ ngày hắn lòi đuôi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.



Hai người cùng vệ sĩ lên xe, lão Mạnh lái xe. Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm ngồi hàng ghế hai, hai gã vệ sĩ thì ngồi hàng ghế ba. Lên xe rồi Dương Thiếu Quân vẫn nắm chặt tay Tô Kiềm, đặt vào lòng bàn tay hắn mà khẽ vuốt: “Em thấy gần đây anh không tốt, áp lực công việc sao? Hay là anh giao chuyện công ty cho người khác quản, anh nhiều chị em như vậy, nhưng nào có ai liều mạng như anh. Qua tuần này rồi nghỉ ngơi một chút? Anh muốn đi đâu không?”



Tô Kiềm ngồi thẳng lưng: “Anh muốn gặp Tô Duy.”



Dương Thiếu Quân ngẩn ra, cười mỉa một chút, khó khăn nói: “Anh muốn đi Hy Lạp? Nhưng..” Hắn ngưng lại, nuốt câu “Thế nhưng” kia xuống. Đến Hy Lạp, không phải cũng tốt sao? Ra nước ngoài sẽ an toàn hơn, đám tội phạm kia cũng không thể xuất hiện, làm nơi trú ẩn cũng không tồi.



Tô Kiềm mặt không đổi sắc nói: “Anh đặt vé máy bay, ngày mai đi.”



Dương Thiếu Quân ngẩn người, lão Mạnh cũng liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, Dương Thiếu Quân do dự hỏi: “Anh có địa chỉ của Tô Duy sao? “



Tô Duy cùng người yêu xuất ngoại, là muốn thoát khỏi bóng ma trong lòng, nên không nói địa chỉ cho bất kỳ ai, thậm chí trước đó còn cắt đứt liên lạc với mọi người, mãi đến mấy tháng nay mới khôi phục tin tức. Tô Kiềm không dám hỏi địa chỉ của em ấy.



Hai mắt Tô Kiềm sáng lên: Đúng rồi! Không ai biết Tô Duy ở đâu, nên đám người kia không thể hạ thủ với Tô Duy! Nếu như tìm được Tô Duy, em ấy sẽ có thể giúp anh! Kìa, Dương Thiếu Quân và lão Mạnh đang nhìn anh chằm chằm, muốn anh nói ra tin tức của em ấy sao.. không có cửa đâu!



Tô Kiềm nói: “Tôi không biết!” Ngưng một chút lại bổ sung: “Quên đi, sau này nhắc lại chuyện này sau.”