Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
Chương 8 :
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
Năm cuối cấp hai, cha mẹ hắn cuối cùng cũng ly hôn. Hai vợ chồng thỏa thuận ly hôn, cũng không lên tòa cãi vã, thế nhưng, nếu mẹ Dương Thiếu Quân biết người chồng kia của mình lén lút giấu nhiều tài sản như vậy, có lẽ cuộc ly hôn này sẽ không êm thấm như kia. Bố Dương Thiếu Quân hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hai mẹ con, để lại con trai và căn nhà cũ cho vợ của mình, tay trắng mà ra đi, điều kiện là sau này không cấp tiền nuôi dưỡng và học phí cho Dương Thiếu Quân nữa. Khi đó giá nhà bắt đầu tăng, mẹ Dương Thiếu Quân đồng ý với thỏa thuận này, hai người đạt được thỏa thuận rồi cứ thế mà chia tay.
Lúc này Dương Thiếu Quân đã chẳng màng đến việc học nữa rồi, thành tích ngày càng sụt giảm. Tề Vĩnh Húc vốn không phải học sinh chăm ngoan, nhưng vì trong nhà có người kèm cặp, lại cũng khá thông minh nên thành tích không tệ.
Đến học kỳ hai năm lớp chín, thời gian Tề Vĩnh Húc và Dương Thiếu Quân ở với nhau ngày càng ít. Bố mẹ Tề Vĩnh Húc không thích cái thằng nhóc học hành bết bát kia, mỗi lần Tề Vĩnh Húc muốn ra ngoài đi chơi cùng hắn đều bị bố mẹ cứng rắn cản lại, sau này Tề Vĩnh Húc phải bịa ra mấy tên bạn học khác để kiếm cớ chuồn ra ngoài chơi cùng Dương Thiếu Quân.
Để có thêm thời gian ở bên Tề Vĩnh Húc, Dương Thiếu Quân cùng cậu đi đến lớp học thêm, lúc Tề Vĩnh Húc vào học thì Dương Thiếu Quân đến quán net gần đấy giết thời gian, chờ cậu học xong thì cùng nhau đi về. Thậm chí hai đứa trẻ còn cố ý xuống sớm mấy trạm xe, sau đó chậm rãi đi bộ về, để được ở bên nhau lâu hơn một chút.
Có một lần đang đi, Tề Vĩnh Húc quay sang bảo: “Tôi với ông cứ như đôi tình nhân lén lút đến bên nhau ấy nhở.”
Dương Thiếu Quân căng thẳng, đột nhiên hiểu ra thế nào là —— tình yêu! Thì ra là như vậy, hắn mong đợi tình yêu, với cậu bạn cùng giới!
Tề Vĩnh Húc bảo: “Tôi với bạn gái cũng hay thế này, cuối tuần ẻm ấy học thêm, tôi đi đưa ẻm đi học, sau đó cùng trở về. Giống hệt hai đứa mình bây giờ.”
Dương Thiếu Quân giả bộ bình tĩnh: “Này không tốt sao?”
Tề Vĩnh Húc cười cười ôm lấy vai bạn mình: “Tốt, tốt chứ. Tụi con gái dính người, kiểu mong một ngày 24 giờ tui phải theo hầu ẻm ấy, phiền muốn chết! Ông thì khác rồi, làm tôi hận không thể mỗi phút mỗi giây ở bên ông, thân thân mật mật! Haizz, ông nói xem, sao chỉ nam nữ mới kết hôn được với nhau? Nếu được bên ông cả đời, tôi thấy cũng không tệ.”
Khi ấy Dương Thiếu Quân bừng hiểu ra, xu hướng giới tính của mình.
Cha mẹ ly hôn xong, Dương Thiếu Quân cùng mẹ ở trong căn nhà cũ, có lẽ để kiếm kế sinh nhai, mẹ hắn bắt đầu đi làm xa, số lần về nhà càng ít ỏi. Mà cha hắn đi rồi, bỏ hai mẹ con giống như bỏ quần áo cũ, đương nhiên cũng không quay lại hỏi thăm. Mẹ Dương mỗi tháng về nhà một hai lần, đưa tiền sinh hoạt cho con rồi lại đi.
Đêm trước kỳ thi chuyển cấp, Dương Thiếu Quân lẻ loi một mình trong căn nhà cũ.
Đêm ấy, hắn ngồi ngẩn người nhìn TV, cuối cùng giữa lên giường ngủ và đọc sách, hắn quyết định chọn vế sau, dù sao cũng sắp thi, cũng nên học hành một tí, cho tâm hồn thanh thản. Thế nhưng ngồi xuống bàn đọc sách không được bao lâu, hắn chợt nghe thấy tiếng sột soạt, giống như có vật gì đang gặm mảnh gỗ. Thoạt đầu Dương Thiếu Quân tưởng đây là tiếng gió thổi vào, nhưng lặng yên một lúc, âm thanh kia lớn hơn, căn nhà nhỏ như vậy, âm thanh này rất gần chỗ hắn, tuyệt đối không thể sai.
Bởi vì bảng điện gần đây có vấn đề, ngọn đèn mờ duy nhất trong phòng cũng chập chờn. Dương Thiếu Quân vểnh tai nghe thật kỹ, tiếng động kia vang lên làm hắn giật bắn mình, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, hắn nhìn thấy một con chuột to bằng hai nắm tay đang rỉa bìa tường.
Thế nhưng hắn vào phòng đi tới giường lại thấy Tô Kiềm đang ngủ. Dương Thiếu Quân ngồi xổm xuống trước mặt anh, lay lay bờ vai kia gọi: “Tô Kiềm? Tô Kiềm?”
Tô Kiềm vẫn nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích, hô hấp như muốn ngừng lại.
Dương Thiếu Quân vươn tay sờ lên gương mặt, lại sờ lên trán anh, thậm chí còn đưa tay xem anh còn thở không, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Tô Kiềm không có phản ứng gì.
Hắn giơ tay nhìn đồng hồ, do dự trong chốc lát, nhưng vẫn quyết định đi. Trước khi đi hắn nói: “Nếu mệt thì ở nhà nghỉ đi, đừng tới công ty. Ra khỏi nhà thì gọi vệ sĩ. Gặp chuyện gì thì gọi cho em. À.. Nếu có tâm sự gì có thể tìm Tô… Tô Di để kể. Được rồi, hôm nọ chúng ta hẹn tối nay đi ăn với Uông Văn và Tiểu Niên, anh đừng quên đấy.”
Tô Kiềm siết chặt chăn, thầm nghĩ: Vệ sĩ! Nhất định vệ sĩ cũng đã bị thay rồi, lấy danh nghĩa là bảo vệ mình, nhưng thực tế là theo dõi! Uông Văn.. Lẽ nào Uông Văn và Tiểu Niên cũng đã bị họ khống chế?
Dương Thiếu Quân lắc đầu, bước đi.
Hắn đi được năm phút, Tô Kiềm mới ngồi dậy, đầu tiên quét mắt nhìn quanh phòng, phát hiện không có camera. Nhưng nhiêu đây không thể nói lên điều gì! Biết đâu camera đang được giấu trong một góc kín nào đó.
Anh chậm rãi xuống giường, giả bộ tĩnh tâm đi lại trong phòng, thật ra hai mắt đang không ngừng quan sát kĩ từng địa phương, cố gắng tìm ra sơ hở. Anh mở tủ quần áo, quần áo ở đây cũng giống hệt quần áo ở nhà! Không đúng, cách sắp xếp sai rồi! Chiếc áo len anh hay treo ở vị trí thứ ba nay lại được đặt ngoài cùng! Còn có bộ âu phục armani này, bộ này là mới nguyên, còn chưa được mặc qua! Quả nhiên vẫn còn sơ hở.
Ngăn kéo, vị trí đồ trong ngăn kéo cũng đã bị bắt chước! Tài liệu của anh, thời gian biểu, đồ đùng hàng ngày.. Thừa ra một chai SOD.. Vì sao? Sao thứ đồ dùng thấp kém này lại được đặt ở đây? Anh kiểm tra kỹ thân chai, thậm chí còn xé lớp bao bì, không có gì bất thường. Anh mở ra ngửi thử, miệng chai tối om, giống như có camera đang dòm ngó, anh ra sức vặn, chất lỏng trắng bắn ra ngoài.
Nếu căn phòng này thật sự có người theo dõi, hắn thấy Tô Kiềm như vậy chắc chắn sẽ bị dọa sợ, anh vội vã ném chai xuống dưới đất, nhanh chóng cởi khuy áo ngủ, giống như trên áo có độc, cau mày ném nó vào thùng rác.
Cuối cùng, Tô Kiềm trần truồng nằm xuống giường, anh nghĩ: Bất luận xảy ra chuyện gì, anh vẫn phải quay về ngôi nhà thật của mình. Anh muốn chiếu cố Tô Di, không để em ấy bị tên lưu manh kia bắt nạt; còn có Tô Duy, anh muốn Tô Duy về nước, muốn xin lỗi em ấy; Dương Thiếu Quân, Dương Thiếu Quân thật! Nếu có thể tìm được… nếu có thể tìm thấy cậu ấy…
Tô Kiềm nhắm mắt, thần trí trở nên hỗn loạn, không thể bình tĩnh lại được.