Dì Ghẻ

Chương 18 : “Mẹ” Hường…

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


Một tuần sau khi Nam về ở với bà ngoại, ngày nào hai bà cháu nói chuyện cũng nhắc tới bé Hạnh. Cả Nam và bà ngoại đều lo con bé ở với mụ Hường sẽ bị ghét bỏ mặc dù trước đó sau hôm ở nhà bố về bác Dung đã kể lại tất cả mọi chuyện, những lời nói của chú Đại. Con bé còn quá nhỏ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vì đã vào cấp 3 với lịch học dày đặc nên nhiều khi Nam muốn đến trường tiểu học để gặp em cũng khó khăn. Lắm hôm buổi chiều nó đạp xe đến trường tiểu học đã là 5h30 chiều. Nhìn thấy nó bác bảo vệ hỏi thăm:



- - Dạo này không đón em nữa hả cháu…? Con bé vừa về với mẹ nó rồi.



Nam chào bác rồi lặng lẽ đi về, đã hơn tuần nay không được gặp em, hôm nay là chủ nhật nó biết em nó được nghỉ nên nó đánh liều đạp xe đến nhà bố nó để gặp em. 9h sáng hôm ấy nó xin phép bà ngoại đi thăm em, lần trước bà ốm có người đến thăm mua bánh kẹo, thấy Nam nói the bà cười rồi cho một hộp bánh với một túi kẹo vào tròn túi rồi bảo:



- - Cháu mang cho em nhé, con bé sún răng nhưng thích ăn đồ ngọt lắm.



Nam gật đầu cầm túi bánh kẹo rồi chào bà đạp xe đến nhà bố, đến nơi thấy nhà đóng cổng nhưng không khóa ngoài đồng nghĩa với việc trong nhà có người. Nhưng nó không dám gọi cửa hay bấm chuông, nó cứ đứng cách đó chục mét nhìn vào ngôi nhà rồi đi qua đi lại. Đang loay hoay thì có người gọi nó:



- - Nam đấy hả cháu, sao lại đứng loanh quanh ở đây thế…?



Nam quay lại thì nhận ra là bà đã cho hai anh em nó bánh rán hôm mới về đây ở, bà cũng là họ hàng về bên đằng nội nhà bố nó. Sau lần bà cho hai anh em bánh rán rồi bị mụ Hường nói không ra gì nên dù ở gần bà cũng không sang nhà bố Nam, thi thoảng hai anh em Nam đi học thấy bà ngoài đường cũng chỉ vội chào bà rồi đi. Nam lễ phép:



- - Cháu chào bà ạ, cháu đến nhà muốn gặp em gái nhưng cháu ngại không dám bấm chuông. Đứng đây đợi nếu em nó có ra ngoài thì gặp bà ạ.



Bà gọi nó lại:



- - Vào đây bà xem nào, đây ngồi xuống đây đợi. Đứng đó làm gì cho mỏi….



Nam chạy lại chỗ bà rồi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nó có vết khâu dài ngay bên mắt bà lắc đầu:



- - Mặt cháu bị sao thế kia, có phải bị bố đánh lần trước không..?



Nam gật đầu, bà nói tiếp:



- - Thế mà ra đường nó bảo bố lỡ tay chỉ xây xát nhẹ, rách hẳn một vết dài thế kia còn nhẹ gì nữa. Thế nó dùng cái gì đánh cháu..?



Nam khẽ nói:



- - Bố cháu cầm cốc đáp ạ..



Bà thở dài:



- - Khổ thân thằng bé, bà nào cũng có biết đâu. Hôm trước đi cúng thì gặp cả bố mày với cái Hường, dắt theo hai đứa bé gái. Bà mới lại hỏi mày đâu thì cái Hường nó bảo cháu chửi lại bố xong bỏ về ngoại ở rồi. Thấy vậy mọi người mới hỏi thăm mà nó kể khiến bà nghe không lọt tai chút nào.




Nam nhìn em khẽ cười



- - Anh giờ bận học ở xa nên không ở đây được nữa, chỉ đến thăm em được thôi..



Bé Hạnh gật đầu:



- - Vậy chủ nhật anh nhớ về nhé…



Bà ngồi trong nhà nhìn ra hai anh em khẽ đưa tay lau nước mắt, thằng anh nói dối để cho em yên tâm, con bé thì ngây ngô vẫn chưa hiểu được rằng anh nó bị đánh đến phải bỏ đi, mà nguyên nhân chính là do cái người con bé hiện nay đang gọi là mẹ. Bỗng nhiên từ phía bên nhà bố nó mụ Hường mở cổng gọi to:



- - Hạnh ơi, về đây mẹ cho cái này..Về nhanh còn học không lát bố về lại mắng.



Bé Hạnh nhìn anh không muốn quay về, thấy vậy Nam đẩy đẩy em:



- - Thôi em về đi, tuần sau nghỉ học anh lại đến..



Con bé vừa đi vừa ngoái lại nhìn anh, Nam đứng đó nhìn em đi vào trong cho đến khi cổng đóng chặt lại Thấy nó cứ đứng đó bà mới gọi:



- - Nam ở đây ăn cơm với bà luôn nhé, bà nấu xong hết rồi đây.



Nam quay lại nhìn bà rồi nói:



- - Dạ, cháu phải về bà ạ, ở nhà bà ngoại cháu cũng đang chờ cơm. Cháu cảm ơn bà, cháu về đây ạ.



Chào bà xong Nam vội vã đạp xe về nhà bà ngoại, vừa đi nó vừa suy nghĩ có lẽ nó không ở đó nữa bé Hạnh lại được đối xử tốt bởi vì con bé còn nhỏ, có chăng ngày trước mụ Hường đối xử tệ với nó là vì mụ ghét nó mà thôi. Ban nãy thấy mụ Hương gọi bé Hạnh về nhà cũng nhẹ nhàng tình cảm lắm. Trong đầu nó bỗng cảm thấy có chút tha thứ cho mụ Hường. Ngày trước nó nghe các bác nói có lẽ mụ Hường sợ bố nó đón nó về sau này nó sẽ chiếm nhà, chiếm cửa nên mụ ấy sợ. Giờ nó đã ra ngoại chắc mụ không làm ác với em gái nó đâu..



Thấy em gái vẫn khỏe mạnh không bị đánh, Hạnh còn khoe buổi sáng được mụ Hường chở đi học rồi mua đồ ăn cho nó cũng yên tâm. Nhưng nó đâu biết đằng sau cánh cổng kia mặc dù em gái nó không bị ăn hiếp nhưng con bé chưa đủ lớn để hiểu được rằng mụ Hường gọi nó về cho cái này là cái gì. Ban nãy Nam cũng thấy cái Thư con mụ Hường đang ngồi ăn bát gì đó, cái Thư ăn không hết bỏ mứa ra bàn làm nũng mẹ. Ép con ăn mãi không được mụ Hường mới ra cổng gọi Hạnh vào nhà.



Con bé hồn nhiên cầm túi bánh kẹo đi vào, mụ Hường đợi nó ngồi xuống ghế rồi đẩy bát chè ăn thừa, ăn mứa của con gái lại rồi bảo Hạnh:



- - Chè ngon lắm ăn đi con...Chị Thư để phần cho con đó.



Từ sáng chưa được ăn gì, ban nãy cũng thèm nhưng Hạnh chỉ dám nhìn không dám đòi. Nay được mụ Hường cho con bé cười tươi rồi lấy thìa ăn nốt chỗ chè mà mẹ con mụ đang định đổ đi thì chợt nhớ đến Hạnh.