Dì Ghẻ
Chương 19 : Đẻ con “Chung”
Ngày đăng: 11:07 18/04/20
Nam về nhà kể lại cho bà nghe về cuộc sống của bé Hạnh ở nhà bố, bà ngoại nhìn nó trách:
- - Vậy sao cháu không xin phép chở em nó ra đây chơi với bà. Chủ nhật có phải đi học đâu, bà cũng nhớ nó lắm.
Nam nói:
- - Cháu cũng định như thế nhưng bố cháu không ở nhà mà nhìn bà kia cháu lại không nói được.
Bà ngoại tỏ vẻ tiếc nuối:
- - Ừ thế thôi vậy, cũng may nó không bị đánh là tốt rồi. Mà vợ hai của bố cháu cũng có con riêng phải không..?
Nam trả lời bà:
- - Vâng bà ạ, bà ấy cũng có một đứa con gái hơn Hạnh 2 tuổi.
Bà ngoại khẽ lắc đầu:
- - Thế thì cái Hạnh không cẩn thận mà cứ vòi vĩnh nó đánh chết. Mà cưới nhau vậy có khi thằng bố mày kiểu gì cũng lại đẻ kiếm đứa con chung cho mà xem. Loại đàn bà như thế nó tính toán lắm, có thời gian cháu chăm vào đó xem em thế nào nhé. Bố mày là lại hữu dũng vô mưu, loại tay chân không biết suy nghĩ. Rồi cứ đi suốt như thế con bé trong nhà không ai biết được đâu.
Nam thấy bà lo cho em như thế nó cũng thấy lo, nó bảo:
- - Hay ăn cơm xong cháu lại đạp xe vào đó xin phép đón em nó ra đây chơi bà nhỉ..?
Bà ngoại rất muốn nhưng lại sợ gì đó:
- - Ừ bà cũng muốn thấy nó, nhưng sợ sáng vào rồi chiều lại vào người ta lại chửi cho đấy..
Nam cười:
- - Không sao đâu bà, chửi thì cháu lại về…
Hai bà cháu ăn cơm mà không hề hay biết ở ngôi nhà kia bé Hạnh đang phải chịu những điều gì. Khi Nam về cũng là lúc hai mẹ con mụ Hường chuẩn bị chở nhau về nhà trong vì trước đó bố Nam đã gọi điện nói đi công chuyện hai ngày mới về. Đẩy cho Hạnh ăn bát chè còn thừa xong mụ Hường lấy quần áo, sách vở cho vào balo cho con gái rồi dắt tay cái Thư ra khỏi cổng mụ ấy nói:
- - Ăn chè xong no chắc không cần ăn cơm đâu nhỉ, mẹ với Thư cũng ăn như vậy thôi. Giờ mẹ phải chở chị Thư về nhà ông bà chơi. Con ở nhà xem tivi rồi tối mẹ mang cơm về cho nhé. Nhớ ở trong nhà thôi, mẹ khóa cổng ngoài ai gọi cũng không thưa nghe chưa.
Bé Hạnh ngoan ngoãn gật đầu, mụ Hường nhìn thấy gói kẹo mà bà ngoại gửi cho Hạnh mụ nói:
Cả hai đứa đều đồng thanh nói ăn rồi, thấy bé Hạnh cũng nói ăn rồi mụ Hường khẽ thở phào nhẹ nhõm, vì mụ biết mụ mới về đã kịp nấu nướng gì cho con bé ăn đâu. Hai mẹ con mụ đã ăn no ở nhà trong rồi, định rằng lát về mụ sẽ cho bé Hạnh ăn mỳ hay cơm nguội còn gì thì hâm lại cho nó ăn. Nay thấy con bé cũng nói ăn rồi mụ nghĩ chắc nó sợ mình nên không dám nói là chưa ăn. Bởi vậy mụ cũng không hỏi han gì nữa, có lẽ thấy tội lỗi hoặc muốn giả tạo trước mặt bố Nam nên mụ đi pha hai cốc sữa, rồi lấy trong cặp cái Thư ra hộp bánh gato bỏ ra đĩa cho mỗi đứa một miếng,giọng ngọt xớt:
- - Hai đứa uống sữa đi rồi lát đi ngủ sớm mai mẹ chở đi học nhé. Nhất các cô rồi, toàn công chúa ăn xong có người phục vụ tận tình thế này.
Bé Hạnh thích đồ ngọt nên ăn luôn, không quên cảm ơn bà mẹ kế “tốt bụng”. Cái Thư thấy mẹ lấy bánh của mình chia cho Hạnh thì mặt nhăn chỉ trỏ, mụ Hường ghé tai nó nói:
- - Thôi, mai mẹ mua cho cái khác to hơn…
Ông Tuấn thay quần áo xong đi ra nhìn cảnh đó thì vui mừng lắm, ngồi cạnh bé Hạnh ông hỏi con gái:
- - Con gái có nhớ bố không…?
Con bé vừa ăn vừa gật đầu, ông Tuấn xoa đầu con rồi nói:
- - Đấy ở với mẹ Hường được ăn ngon thế này còn gì...Phải nghe lời mẹ nhé con..
Nói xong lão nhìn mụ Hường ra điều ưng ý lắm, mụ Hường được thể càng tỏ ra quan tâm chăm sóc các con hơn. Đêm hôm đó nằm với nhau mụ nói:
- - Sáng nay thằng Nam đến đây thăm em gái nó anh ạ..?
Ông Tuấn thở dài:
- - Ừ thì con nó đến để gặp em là chuyện bình thường, em cứ để hai anh em nó gặp nhau. Anh làm bố nhưng có lỗi với nó nhiều lắm.
Thấy chồng vẫn còn nặng tình với con vợ trước mụ liền thêu dệt:
- - Nó đến đây nhưng láo lắm anh ạ, em mở cửa cho nó vào nhà mà nó xưng tôi gọi bà xong nói không thèm vào, chỉ đến gặp em nó thôi...Anh bảo thế có mất dạy không chứ.
Ông Tuấn im lặng, có lẽ ông tin những điều vợ nói là đúng bởi trước đây Nam cũng đã từng xưng hô như thế, Đột nhiên mụ Hường hỏi chồng:
- - Hay giờ em đẻ cho anh một đứa nữa nhé, nếu mà là con trai thì càng tốt, mà con gái thì cũng là có đứa con chung của hai vợ chồng
Đây không phải là lần đầu tiên mụ Hường đề cập đến chuyện này, nhưng có lẽ ông Tuấn vẫn đang do dự điều gì. Khẽ quay người sang một bên ông nói:
- - Chuyện đó từ từ đã, các con nó vẫn còn nhỏ...Để tính sau nhé….