Dì Ghẻ

Chương 21 : Con anh - con tôi- nhưng không có…

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


Bà ngoại nhìn chú Đại đầu thì trọc, tay thì xăm kín, bà ngoại hỏi:



- - Anh làm nghề gì vậy nhỉ, tôi mới nghe tên thôi chứ cũng không biết.



Chú Đại nhìn bà ngoại cười:



- - Dạ con cũng làm ăn buôn bán bình thường thôi bà ạ. Trước bố mẹ con trên Hà Nội chạy xe khách, từ nhỏ con đã theo bố mẹ đi khắp nơi nên sau này con buôn bán luôn bà ạ.



Bà ngoại gật gù, chú Đại nói tiếp:



- - Lẽ ra là con định xuống từ sáng nhưng lại bận chút công chuyện nên bây giờ mới xuống được. Lần trước vào nhà trong kia con cũng nói rõ với chị Dung rồi, là mỗi tháng anh Tuấn phải lo chu cấp cho cháu Nam tiền ăn, rồi lo tiền học cho cháu. Kể cả anh ấy không làm thì con sẽ có trách nhiệm về điều đó. Nay cháu Nam về ở với bà cũng đã được một tháng, con có chút quà biếu bà để bà lo cho cháu.



Nói xong chú Đại đứng dậy xách túi quà bên trong có bánh kẹo với một cái phong bì đặt gần chố bà ngoại. Bà ngoại thấy vậy liền nói:



- - Tôi cũng nghe bác nó với cháu nó cũng kể về anh, tôi biết anh là người tốt. Nhưng chuyện này lẽ ra là bố nó phải đến đây chứ sao lại nhờ anh. Từ hôm cháu nó về đây ở bố nó cũng có thấy ra đây hỏi thăm nó được câu nào đâu.



Chú Đại vội giải thích:



- - Dạ thưa bác, anh con đợt này cũng đi làm suốt không có nhà. Hôm nay anh ấy vẫn ở trên Thái Nguyên. Con cũng nói anh ấy nhiều rồi có gì bác thông cảm. Chuyện không ai mong muốn, cũng một phần là do chị Hường tác động...Chứ bản chất anh Tuấn cũng thương con lắm.



Bà ngoại lật đật đứng dậy cầm túi quà đưa lại cho chú Đại:



- - Anh đến thăm bà cháu tôi như vậy là quý hóa lắm rồi. Còn quà này tôi không nhận được, hai bà cháu ở với nhau tôi vẫn lo cho cháu nó ăn học được như con nhà người ta bao năm nay. Giờ bố nó không nhận nó thì tôi cũng chẳng mặt mũi nào mà nhận quà của anh ấy cả. Anh cầm về đi, rảnh thì ra thăm cháu rồi ở lại ăn với bà cháu tôi bữa cơm là quý lắm rồi.



Chú Đại nắm tay bà ngoại nói:



- - Bà cứ ngồi xuống nghe con giải thích đã, có lẽ bà chưa biết, chuyện anh Tuấn đón hai cháu về cũng là do con với bố mẹ con trên kia tác động, dạ thôi giờ trước khi nói chuyện bà cho phép con thắp cho ông với mẹ cháu Nam một nén hương rồi con sẽ nói hết với bà.




Nam ngồi mở túi quà ban nãy chú Đại cho, nó lấy cái phong bì đưa cho bà, bà ngoại mở ra thì trong đó có 5tr. Bà ngoại xoa đầu Nam nói:



- - Sao chú ấy cho nhiều thế, hai bà cháu ăn một tháng mất bao nhiêu tiền đâu. Tiền học thì đầu năm bố mày đóng hết rồi. Thôi lần sau có đến bà phải nói, nhận nhiều tiền thế này mang nợ đấy cháu ạ.



Nam nhìn bà ngoại cười:



- - Chú Đại tốt lắm bà ạ, lần nào về cũng cho hai anh em cháu quà. Cái áo cháu đang mặc cũng là chú ấy mua cho đấy bà ạ. Hôm nay mua toàn bánh kẹo ngon…



Bà ngoại nheo mắt:



- - Đấy thằng bố cả tháng không hỏi con lấy một câu, người ngoài thì lại quan tâm lo lắng. Bà cũng không hiểu ngày xưa mẹ mày nghĩ gì lại đi lấy nó. Nhưng thôi đời có vay có trả, coi như kiếp trước nhà mình vẫn còn mắc nợ nó đi.



Thấy Nam đang mân mê mấy hộp bánh kẹo bà ngoại nói:



- - Thôi ngủ đi mai còn đi học…



Nam nhìn bà cười tít mắt:



- - Chỗ bánh này hôm nào cháu lén mang vào cho cái Hạnh, chắc nó thích lắm…



Bà ngoại đáp:



- - Ừ không ăn thì mang cho em, mà con mụ kia nó đã nói vậy rồi có đến thì lén lén đừng để nó nhìn thấy nó lại chửi cho. Khổ anh em gặp nhau mà cứ như đi thăm tội phạm...Bà cũng chỉ mong sao sống dược đến ngày nhìn các cháu khôn lớn tự lập được...Mong sao ông mày với mẹ chúng mày phù hộ cho hai đứa…



Nam chạy lại ghép màn cho bà, tối đó nó xếp mấy hộp bánh kẹo ngay ngắn ở đầu giường miệng cười tủm tỉm, nó nghĩ đến cảnh mang bánh kẹo cho bé Hạnh con bé sẽ cười tít cả mắt, hai cái răng sún đã mọc lại nhưng nghĩ thế thôi là nó vui lắm rồi…