Dì Ghẻ
Chương 22 : Tâm tư hiểm độc…
Ngày đăng: 11:07 18/04/20
Chuyện mụ Hường nhiều khả khăng không thể có con với ông Tuấn cũng ảnh hưởng khá nhiều đến mụ. Mụ cảm giác được rằng nếu không có sự ràng buộc về con cái sẽ không có gì đảm bảo mụ sẽ giữ được ông Tuấn bên cạnh mình. Khi mụ suốt ngày rỉ tai đòi đẻ cuối cùng ông Tuấn cũng đồng ý, tuy nhiên khi đã được đồng ý thì vấn đề lại nảy sinh từ chính mụ. Biết được lý do mụ không thể sinh con ông Tuấn tuy cũng an ủi rằng dù sao cả hai cũng có con rồi nên tập trung chăm sóc cho các con thì tốt hơn. Nhưng với cặp mắt gián của mình mụ Hường nhận thấy từ ngày đón hai anh em Nam về nhà ông Tuấn không còn quan tâm đến con mụ là cái Thư như trước nữa.
Ngày mới quen mụ ông Tuấn chăm cái Thư còn hơn bố nó ngày xưa còn sống, đi đâu cũng cho đi cùng, đi xa về là mua quần áo, mua quà. Nhưng bắt đầu từ lúc hai anh em Nam xuất hiện tình cảm của ông Tuấn nghiêng hẳn về con đẻ. Điều đó là lẽ tất nhiên, nhưng với một con người với bản tính mưu mô, tham vọng, ích kỷ như mụ Hường thì mụ không muốn tuân theo cái tự nhiên đó. Mụ muốn trong mắt ông Tuấn chỉ có hai mẹ con mụ, lòng dạ đàn bà là thứ thâm sâu không thể đo được. Một khi họ đã muốn thì họ sẽ làm mọi cách để có được điều đó. Tuy nhiên cái ngăn cản tính sở hữu trong mỗi người phụ nữ chính là Lương Tâm, lương tâm sẽ ngăn những suy nghĩ xấu xa của họ lại, nhưng mụ Hường hơn những người đàn bà khác ở chỗ mụ có thể vứt bỏ lương tâm của chính mình.
Đó cũng chính là sự khác biệt giữa phụ nữ Tốt và Đàn Bà độc địa. Để đạt được mục đích mụ đâu cần đến sự thương cảm, mụ đâu coi hai anh em Nam là trẻ con là con riêng của chồng. Trong mắt mụ hai đứa chính là Kẻ Thù cần phải loại bỏ, cũng may cho hai anh em Nam sinh vào thời hiện đại, chứ quả thật theo như lời bà ngoại nói:
- - Cũng còn may chứ thời xưa Dì Ghẻ mà nuôi con chồng như thời ông bà bằng tuổi cái Hạnh nó bắt làm như trâu như bò. Mà không cẩn thận nó bán đi đâu cũng không ai biết, thời ông bà thôi là chúng mày đã chết rồi.
Khi bà nói thế Nam ngây ngô trả lời:
- - Thế các ông bố không biết gì hả bà..?
Bà ngoại cười:
- - Ngày xưa ăn còn phải độn khoai độn sắn, bố đi làm con cái ở nhà với mẹ, mẹ mà đi làm nữa thì cứ nhắng nhít ở nhà. Vậy nên nhà nào có Dì Ghẻ nó có bán con đi về nó bảo đi chơi đâu không tìm được thì ai biết. Công an công tử cũng làm gì nhiều như bây giờ, thời còn chiến tranh chạy đi nấp bom xong khi nào máy bay nó bay đi đếm con mới biết đủ hay thiếu.
Vậy nên thời nay mụ Hường không dám làm những trò độc ác đó chứ ngày xưa chẳng lấy gì đảm bảo là mụ không cho hai anh em Nam sang biên giới. Mỗi thời mỗi khác, không bán được, giết được thì mụ dùng mưu. Biết tính ông Tuấn say rượu làm càn cuối cùng thì mụ cũng đạt được mục đích nhổ cái gai to nhất là đuổi thằng Nam ra khỏi nhà. Kế hoạch ban đầu của mụ là khiến bố con Nam không nhìn mặt nhau, sau đó cưới ông Tuấn rồi sinh con chung, nếu là con trai thì tốt nhất. Ở với ông Tuấn mụ thuốc thang tẩm bổ đủ các kiểu, tìm đến thầy nọ thầy kia hỏi cách sinh con trai, mụ cắt không biết bao nhiêu thuốc Bắc, thuốc Nam để thụ được thằng cu cho ông Tuấn, để rồi mãi không có kết quả. Đi khám ra thì bác sỹ cho biết buồng trứng còn lại bị lép không thể có con.
Lúc đo mụ phát điên phát dại, bao mưu mô, quỷ kế của mụ có nguy cơ bị đập vỡ. Dù gì thằng Nam vẫn là con cả lại còn là con trai, cho dù bố con nó bây giờ không nhận nhau đi nữa nhưng lấy gì đảm bảo sau này ông Tuấn không nhận lại nó. Không, bắt buộc ông Tuấn sẽ nhận lại thằng Nam, cũng không phải bắt buộc nữa mà chắc chắn mọi chuyện sẽ như thế. Người như ông Tuấn cần một thằng con trai để lo hương hỏa, nối dõi. Và sao bao nhiêu cố gắng giờ mụ lại không thể đẻ. Thằng Nam giờ không ở đây, mụ muốn trút giận lên một người nào đó, một người trong ngôi nhà này khiến mụ căm ghét. Không ai khác chính là con bé đang ngồi học trong phòng kia, bé Hạnh.
Mụ Hường lên ban công tầng hai phơi quần áo, đi ngang qua phòng bé Hạnh ( cũng là phòng của chú Đại trước đây), thấy mụ bé Hạnh quay ra cười rồi chào:
- - Con chào mẹ..
Tiếng con bé lanh lảnh dễ thương như thế tưởng rằng khi nó gọi mụ bằng mẹ như lời bố dăn thì mụ sẽ cảm thấy đâu đó trong sâu thẳm con tim có chút cảm động. Nhưng không, nhìn vẻ mặt đáng yêu của con bé trong căn phòng đấy đủ tiện nghi mụ lại thầm suy nghĩ:
“ Tại sao nó lại được ở trong căn phòng đẹp đẽ, rộng rãi như thế này trong khi con mình phải ở phòng nhỏ hơn, xấu hơn. Nó chỉ là một con ranh xuất hiện khiến cuộc đời mình phải suy nghĩ, nếu nó không ở đây thì chồng mình bây giờ chỉ quan tâm đến mình và con gái mình thôi.”
Thứ đàn bà độc địa đó đang nhìn con bé bằng ánh mắt căm thù, đố kỵ, ghen ghét là một tật xấu của đàn bà, tật xấu đó khi đã không thể kiểm soát thì dù giết người họ cũng có thể làm. Không hiểu mụ Hường có ý định gì, mụ đặt chậu quần áo ngoài cửa phòng, mụ tiến vào trong đến gần chỗ bé Hạnh ngồi học mụ đưa hai tay lên nhưng mụ giật mình hạ tay xuống ngay lập tức khi trên bàn học con bé có tấm ảnh của chú Đại chụp chung với bố nó vẫn để đấy từ trước. Bé Hạnh quay lại nhìn mụ cười hì hì, nó mở tay ra khoe mụ:
- - Ngày xưa bố cháu mà nghe lời ông bà thì giờ cô thành mẹ con rồi đấy.
Câu nói của cô Liên khiến mụ Hường nổi cơn tam bành, ba máu sáu cơn mụ dâng lên, Mụ “hứ’’ một cái rõ to rồi quay đít đi thẳng. Bố Nam vội trách:
- - Cô này có cháu ở đây lại nói linh tinh, mà vợ anh bị bệnh tim đấy, cứ trêu rồi lăn ra đây chỉ khổ anh.
Cô Liên cười hóm hỉnh:
- - Đau tim gì, lần trước trên nhà thằng Đại nó mua sim rác xong bảo em gọi điện cho bà ấy trêu là bồ của anh. Lúc sau bà ấy gọi cho anh kêu lên cơn đau tim bắt anh về, đấy anh không về cũng có chết đâu, toàn bài cả thôi. Sao ngày xưa em ngu thế nhỉ, cái gì cũng đi tâm sự với bà ấy. Biết thế này trước em nghe bố mẹ cưới anh cho xong.
Trong phòng vang lên tiếng e hèm, e hèm như đánh động bà mày vẫn đang nghe đấy. Cô Liên cười ngặt rồi tiếp tục nấu nướng, ông Tuấn định gọi mụ Hường ra phụ thì cô Liên cản lại:
- - Thôi để em làm hết, chứ vợ anh biết nấu cái gì mà ăn, lại còn bẩn….
Ông Tuấn lắc đầu vì cái tính của cô em gái, cô Liên kéo tay ông Tuấn lại thì thầm:
- - Em nói nhỏ này, cái này không phải đùa đâu. Nãy em nhìn ánh mắt bà ấy nhìn anh bế con bé Hạnh em thấy không ổn đâu. Là đàn bà cũng có con gái em biết ánh mắt đấy không vừa đâu. Anh phải khéo mà cư xử, anh thân con quá trước mặt bà ấy đến lúc anh không có nhà không ai biết chuyện gì xảy ra đâu.
Ông Tuấn nói:
- - Cô lắm chuyện, đánh con anh anh để yên à..?
Cô Liên nhìn bé Hạnh khẽ lắc đầu:
- - Đàn bà nó độc lắm, giờ cứ đâu phải đánh mới là ác...Nó làm cho thành ngố mới chết. Đấy là em nhắc vậy thôi, không lại bảo em độc mồm.
Câu nói của cô Liên khiến ông Tuấn sững người một lúc, quả thật chưa bao giờ ông nghĩ đến chuyện này. Nhưng đó chỉ là khi ông không được nhìn thấy khuôn mặt mụ Hường lúc đứng ngoài cửa phòng nhìn con gái ông là bé Hạnh…