Dì Ghẻ
Chương 30 : Tình anh em…
Ngày đăng: 11:07 18/04/20
Ông Tuấn tất nhiên rất hiểu chú Đại, khi đó chú Đại giốn như một con hổ đói, nếu thả tay ra mặc dù chưa biết chuyện gì nhưng chắc chắn mụ Hường sẽ phải lãnh hậu quả. Trong một thoáng suy nghĩ lơi tay, chú Đại đã vùng ra được. Nhanh như cắt chú Đại lao đến cửa phòng mụ Hường nhưng không mở được cửa vì đã chốt trong. Giơ chân chú Đại đạp rầm rầm vào cánh cửa nhưng cánh cửa gỗ chắc chắn vẫn không hề suy chuyển. Ông Tuấn lại lao đến ôm chú Đại ngăn lại, bên trong mụ Hường thét lên:
- - Cứu tôi với, nó muốn giết tôi..
Phải chi mụ Hường im mồm thì có lẽ sau những cú đạp như trời giáng vào cánh cửa ấy thì chú Đại cũng nguôi ngoai đi phần nào. Đằng này mụ càng bù lu bù loa càng khiến chú Đại giận dữ, vùng ra chạy thẳng xuống bếp, chú Đại thò tay xuống gầm tủ lạnh lấy ra hai con dao rựa sáng loáng phần lưỡi vì không được sử dụng. Lại tiếp tục lao về phía cánh cửa chú đại dùng dao bổ liên tiếp vào cửa để phá. Vừa chém chú Đại vừa gầm lên:
- - Đi ra đây ngay….
Bố Nam trước tình cảnh đó không hiểu chuyện gì, trước mắt ông bây giờ là thằng em trai đang muốn phá cửa để giết chị dâu, một bên cánh tay máu vẫn đang chảy do mảnh cốc vỡ ban nãy cắm vào, bố Nam thấy mọi chuyện thật sự quá nguy hiểm ông lại lao đến giữ chú Đại, để rồi một nhát dao vô tình đã chém xả vào vai ông. Máu chảy lênh láng, chú Đại đứng khựng người lại sau khi nhận ra mình đã chém trúng anh mình. Bố Nam gục chân quỵ xuống, một tay vẫn nắm lấy tay kia của chú Đại nói trong đau đớn:
- - Mày muốn giết người thì giết anh đây này...Có...chuyện..gì…
Nói chưa hết câu bố Nam ngã gục xuống đất, chú Đại sững người, nhìn máu chảy khắp nhà chú Đại buông con dao ra cõng anh lên người rồi chạy từng bước nặng nề ra ngoài sân, hàng xóm thấy ầm ĩ kéo sang xem cũng nhờ thế mà mọi người cùng giúp đưa bố Nam vào viện, vào đến viện máu vẫn không ngừng chảy. Vết chém ở vai khá sâu nên ông Tuấn đã ngất đi ngay khi vào đến viện. Sau khi được đưa vào phòng cấp cứu bố Nam được truyền máu, các bác sỹ sau khi băng bó vết thương gặp chú Đại liền nói:
- - Vết chém chặt đứt xương bả vai, đứt một dây thần kinh cánh tay nhưng may mắn không vào động mạch, nếu không không cứu được đâu. Tay phải của anh ta sau này coi như không làm được việc nặng, để mà bình phục đã là một chuyên khó. Lớn tuổi rồi mà vẫn còn đi chém nhau như thế này chúng tôi cũng đến chịu các anh. Mọi người phải biết ở tuổi này xương khớp mà gãy không liền lại được như thanh niên đâu. Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng hồi sức, anh đi theo tôi hoàn tất nốt một số thủ tục.
Chú Đại choáng váng sau khi nghe kết quả từ bác sỹ, lúc đó chú Đại chẳng còn nhìn thấy gì nữa, chú chỉ muốn phá bung cánh cửa để cho con mụ dì ghẻ kia một trận. Đến khi anh trai lao vào ngăn cản thì chú mới sững sờ khi nhát chém của mình lại trúng ngay anh. Cuối cùng chính chú lại là người hại anh mình đến suýt chết, nếu như nhà không gần bệnh viện có lẽ bố Nam đã mất máu mà chết. Tuy qua được cơn nguy hiểm nhưng sau này ông Tuấn sẽ không còn được như xưa nữa. Một cánh tay coi như gần bị liệt, chú Đại ân hận vì mình vừa tạo nên một bi kịch.
Ở nhà hàng xóm xì xào bàn tán, mấy người xung quanh chỉ đứng ngoài cổng không rõ chuyện gì xảy ra. Thấy mụ Hường đi ra thì có người hỏi:
- - Chú Đại, chú Đại đến chơi bà ơi...Ơ..cả...cái...Hạnh nữa này…
Giọng thằng Nam vang lên, bà ngoại nghe thấy cái gì Hạnh...Hạnh thì cũng cố lật đật bước ra xem. Quả thật chú Đại bế Hạnh về nhà bà ngoại, thấy bà chú Đại chào:
- - Con chào bà, con làm phiền bà một chuyện được không ạ..?
Bà ngoại rối rít mời chú Đại vào nhà, bé Hạnh thấy anh trai thì sợ bị đánh như lời mụ Hường nói nên nó không dám nói gì, nó cứ ôm chặt lấy tay chú Đại, chú Đại cười bảo nó:
- - Sao thế, gặp bà, gặp anh phải chào chứ….
Con bé lúc này mới rụt rè chào, nhưng Nam lao tới bế bổng nó lên cười lớn:
- - Sao càng ngày càng nhẹ đi thế này, có nhớ anh không…?
Vừa nói nó vừa dũi dũi cái mũi vào bụng con bé, ngày trước em khóc nó cứ làm thế con bé sẽ cười. Bây giờ vẫn vậy, con bé khúc khích cười rồi ôm đầu anh nói:
- - Em có...hi,,hi,,,hi….