Dì Ghẻ

Chương 31 : Niềm vui phía sau lưng

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


Nhìn hai anh em quấn quýt lấy nhau chú Đại cũng khẽ cười, bà ngoại liền hỏi:



- - Sao hôm nay chú lại chở con bé ra đây tầm này, hôm nay đâu phải là cuối tuần.



Chú Đại ngồi xuống hỏi thăm sức khỏe của bà ngoại rồi đáp:



- - Dạ, hôm nay con đón cháu ra đây cũng có ý muốn gửi cháu Hạnh ở với bà một thời gian. Bố cháu….



Nói đến đây chú Đại dừng lại suy nghĩ một hồi, bà ngoại thấy hơi lạ nên hỏi tiếp:



- - Bố nó có chuyện gì hả chú, hay là con bé cũng lại bị dì ghẻ đuổi đi rồi….



Chú Đại vội xua tay nói:



- - Không phải đâu bà ơi, chẳng là anh Tuấn đợt này phải đi làm xa. Có khi phải đi mấy tháng mới về bà ạ. Mà con thì không có ở đây, nên con nghĩ mãi không yên tâm. Chẳng ở đâu sướng được bằng ở với bố mẹ, anh Tuấn không có nhà con nghĩ mang cháu ra ngoài bà ở là thích hợp nhất. Con cũng không tin tưởng vào vợ anh Tuấn bây giờ. Bà thông cảm cho con nhé, con sẽ thu xếp thời gian đến thăm hai cháu nhiều hơn. Biết là làm phiền bà nhưng con cũng không có cách nào khác.



Chú Đại có lẽ không muốn bà ngoại và Nam lo lắng nên đã nói dối chuyện xảy ra trong nhà bố Nam. Lần đầu tiên sau bao lần gặp mặt bà ngoại thấy chú Đại nói chuyện có phần rụt rè, khác với những lần khác khi con người nhỏ bé ấy nói điều gì luôn nhìn thẳng vào người đối diện bằng đôi mắt cương nghị, tuy nhiên lần này chú Đại chỉ dám nhìn xuống, hai tay đan vào nhau mà không dám nhìn bà ngoại. Bà ngoại khẽ cười rồi nói:



- - Thế mà cứ ấp úng làm già tưởng có chuyện gì, cháu Hạnh được chú quan tâm suy nghĩ cho nhiều như thế là nhà tôi mừng lắm rồi. Nói thật với chú tôi với thằng bé Nam cũng nhớ con bé lắm. Nhưng vì mấy lần cháu Nam vào đều không được gặp nên hai bà cháu cũng lại sợ làm phiền đến cuộc sống của con bé. Chứ chả phải gửi, giờ nhà trong đó mà để cháu ở lại đây hẳn với tôi cũng được nữa là..khụ..khụ...Xin lỗi chú mấy hôm nay giở giời tôi lại hơi ho…..Mà chú tính thế cũng đúng đấy, bố nó đi làm xa những mấy tháng để con bé ở với dì ghẻ bản thân tôi cũng không yên tâm...Bà cháu tôi cảm ơn chú nhiều lắm..



Chú Đại khẽ cười nhưng nụ cười hơi buồn, có lẽ chú Đại nghĩ giá mà khi chú Đại dẫn Hạnh ra đây sẽ trong một trường hợp vui vẻ hơn thì tốt biết mấy. Từ lúc đưa ông Tuấn vào viện chú Đại vẫn luôn tự dằn vặt bản thân vì là người đã chém anh đến nhập viện, nguy hại đến tính mạng. Tuy bây giờ không còn nguy hiểm nhưng sau này cánh tay đó sẽ không còn được như trước nữa.




Nam gãi đầu gãi tai không biết trả lời thế nào, nó chỉ ậm ừ rồi trả tiền cho nhanh rồi chào bác bán rau đi mất. Đi ngang qua quán lá bán chè với bánh trôi thơm phức, nó hỏi Hạnh:



- - Vào đây ăn bánh trôi đi, anh mua cho…



Con bé gật đầu ngay, bế em gái ngồi vào cái ghế dài Nam bảo bà chủ quán:



- - Cho cháu hai bát bánh trôi nóng….



Vừa dứt lời thì có một giọng nói quay lại hỏi nó:



- - Nam à, lâu lắm không gặp...Từ hồi vào cấp 3 đến giờ chẳng thấy ông liên lạc với bạn bè cũ lớp 9 gì cả…?



Nam quay lại nhìn thì không ai khác đó chính là thằng ăn cắp tiền của nó ngày trước, không chỉ thế nó nhìn xung quanh còn một vài đứa nữa cũng học cùng lớp. Chưa hết có người đang ngồi trong khẽ đưa tay vẫy nó nhưng ngại ngùng, đó chính là Trang. Nó hơi lúng túng đáp:



- - Sao..sao..mọi người lại ở đây đông thế..?



Thằng ăn cắp ngày trước cười nói:



- - Thì toàn bạn bè ở gần đây nên cũng hay rủ nhau đi ăn với thi thoảng tụ tập...Tôi tưởng ông không ở đây, mà cũng có mấy khi gặp đâu vì khác trường mà. Có mấy bạn lớp khác cũng ở đây này...