Dì Ghẻ

Chương 77 : Nam lại bày cách - liệu có ổn không..?

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


Đang đói Nam hì hụp ăn soàn soạt nên chẳng nghe được chú Đại đang hỏi cái gì, nhìn thằng cháu ăn ngon lành nên ông chú cũng cố nín nhịn một lúc đợi nó ăn vãn gần hết bát phở mới hỏi tiếp:



- - Dạo này cô Thúy thế nào hả Nam..?



Nam vừa tu lon cô ca cô la vừa khà một cái ra điều ăn no thỏa mãn, nó đáp:



- - Thì cô ấy vẫn bình thường thôi chú. Có gì lạ đâu….À có cái này lạ này..



Chú Đại hớn hở, mặt mừng rỡ hỏi tiếp:



- - Sao sao, có gì lạ, có phải cô ấy hỏi chú đúng không..? Kể nhanh đi…



Nam lắc đầu:



- - Không, cô ấy chẳng hỏi chú gì cả mà là cô ấy nghiêm khắc với cháu hơn trước. Vào lớp muộn có một tí thôi cô ấy cũng nhắc nhở, mà lại còn hay gọi cháu lên kiểm tra miệng, mệt lắm chú ạ. Hay chú làm gì để cô ấy giận rồi cô ấy trút lên đầu cháu.



Chú Đại vỗ đùi cười khach khách:



- - Ha ha ha, vậy là tốt rồi….Cô Thúy khắt khe với cháu chứng tỏ là cô ấy quan tâm cháu. Mà quan tâm cháu đồng nghĩa với việc cô ấy cũng quan tâm chú.



Nam tròn mắt bởi ông chú mình ang ảo tưởng sức mạnh, Nam nói:



- - Thật không ạ, hay là tết chú cháu mình đến nhà cô ấy nên cô ấy mới làm thế thì có. Chứ cháu thấy chú nói có gì đấy nó sai sai. Mà chưa hết đâu chú ạ...Còn chuyện này mới ác này.



Chú Đại bị thằng cháu dội cho gáo nước lạnh có phần hơi bực, chú Đại hầm hừ nói:



- - Còn gì thì kể đi, chú thuê mày làm gián điệp canh cô ấy ở trường cho chú rồi cơ mà…? Cứ lấp lửng mãi..



Nam thấy chú Đại có vẻ hấp tấp thì nói luôn:



- - Đây đây, cháu không biết nhưng có ba lần cháu nhìn thấy lúc tan trường có người đi oto đến đón cô Thúy đấy chú ạ. Cao to đẹp trai lắm, đến bọn con gái trường cháu nhìn còn phát mê...Mấy bà học lớp 12 nhìn ông đấy cứ ríu rít hết lên cả.



Chú Đại há hốc mồm ngạc nhiên hỏi Nam:



- - Có phải hắn đi con oto màu trắng, đầu tóc bóng bẩy, mặt hơi dài dài không..?



Nam đáp:




- - Chậc...chậc...Nếu chú không nghe thì thôi vậy, thôi thì để cô ấy đi theo ông xe trắng đẹp trai vậy…



Bị Nam khích tướng chú Đại lấy tay đập bàn rồi quát:



- - ĐƯỢC, chú sẽ làm...Nhưng mày phải nhớ giúp chú đấy.



Chú Đại quát to lại còn đập bàn khiến mấy ông bà già, lẫn mấy người đang ăn phở trong quán cũng sợ hết hồn khi quay lại thấy một ông đầu trọc, xăm trổ đang quát một đứa trẻ 16-17 tuổi. Nam ngại với mọi người vội đưa tay lên miệng đáp:



- - Suỵt, chú be bé mồm thôi. Người ta lại tưởng đánh nhau...Tất nhiên là cháu phải giúp chú rồi. Cháu là người đưa ra cách cơ mà...Thôi thôi đi về….Chú cứ chuẩn bị xong đi nhé….Làm sao mà phải thể hiện được hết tình cảm của mình ấy.



Chú Đại ngạc nhiên nhìn thằng cháu cứ như kiểu trải qua tình trường nhiều lắm. Nhìn nó có khi không phải thằng ôn con 17 tuổi, nó nói như ông cụ non….Chú Đại hỏi Nam:



- - Sao tự nhiên mày rành thế hả cháu….Mà ban nãy cháu bảo nghe con gái nói….Thế là nghe ai nói...Có tin tưởng được không..?



Nam ngượng ngùng gãi đầu gãi tai đáp:



- - À thì cháu nghe Trang nói, mà thôi chú đừng có hỏi nhiều…



Chú Đại mặt ngơ ngác vì không nhớ Trang là ai, đột nhiên chú Đại chạy theo kéo Nam lại hỏi nhỏ:



- - Á à, có phải Trang là con bé mà hôm chú ra trường nó chạy lại chào không..? Thằng oắt này thế mà gớm mặt nhỉ, mới tí tuổi đầu đã lắm trò rồi đấy...Bảo sao…..



Nam bị trêu đúng tim đen nên bước vội không để ông chú nói thêm gì nữa, chú Đại đứng lẩm bẩm:



- - Thế mà nó lại hơn cả mình cơ đấy….Đểu nhỉ…?



Bất ngờ Nam quay lại dọa dẫm ông chú:



- - Mà cháu nói trước, chú mà nói gì linh tinh là cháu cũng kể hết chuyện của chú ra đấy.



Chú Đại nghe thế vội cười xòa rồi vỗ vai nó làm tin:



- - Yên tâm, chú cháu mình chứ ai mà...Hê hê hê.



Một cháu một chú quàng vai bá cổ nhau đi vào bệnh viện trông chẳng khác gì hai anh em thân thiết. Bố chú Đại đứng ở trên tầng nhìn qua ban công phòng bệnh cũng chỉ biết lắc đầu cười mỉm khi nhìn phía dưới sân hai chú cháu đang cười đùa vui vẻ. Ở bên trong ông Tuấn cũng đang thao thao bất tuyệt kể chuyện ngày xưa cho mẹ chú Đại nghe. Cả nhà ai cũng vui, nhưng liệu rằng niềm vui ấy liệu sẽ kéo dài được bao lâu……..Hết Chap 77.