Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

Chương 6 : Lần thứ hai giao dịch

Ngày đăng: 17:20 19/04/20


Ma pháp đúng là thần kỳ, nhưng sau khi thử nghiệm thành công Hắc Vụ thuật, Lục Vũ cũng không dám thử nghiệm ma pháp phức tạp khác, buông xuống quyển sách kia, hắn tiếp tục quan sát căn phòng.



Đầu giường có một ngăn tủ, Lục Vũ mở ra, liền phát hiện vài bộ quần áo có kiểu dáng không giống nhau, ngoài ra, còn có một đống kim cương trong suốt sáng lấp lánh.



Không, đây không phải là kim cương, hình như được gọi là tinh hạch, nhưng đống tinh hạch trước mắt này, hoàn toàn không có năng lượng dao động.



Cho dù không có năng lượng dao động thì sao? Lục Vũ vừa nhìn thấy chúng, liền biết thứ này có thể giao dịch với thằng nhóc Trái đất kia.



Mà bây giờ hắn muốn gì? Nghĩ đến đống “lương bổng” đầy bụi và bếp lò dơ bẩn kia, Lục Vũ cho rằng nhu cầu ăn uống của mình tạm thời phải phụ thuộc vào Hệ thống vị diện giao dịch, cũng không biết năng lượng trong tinh hạch Hệ thống vị diện giao dịch có thể hấp thụ hay không.



Lục Vũ lấy ra những viên tinh hạch, chỉ quan sát một chút mà trời đã tối, vừa định tiến vào Hệ thống vị diện giao dịch, cánh cửa bên ngoài bị gõ vang.



Mở cửa đi ra, Lục Vũ liền nhìn thấy thiếu niên đã dẫn mình về thôn, trên người đối phương tản ra mùi máu tươi, trong tay cầm một gói to, nhìn thấy hắn, đối phương lập tức ném gói to xuống đất: “Hughes, đống xương cốt ta chôn ở hậu viện ngươi đã lấy đi chưa? Xương của con mũi nhọn thú này ta cũng cho ngươi luôn.”



Nói đến cũng thật kỳ quái, Lục Vũ cảm giác mọi người trong thôn hình như có chút cung kính với hắn, nhưng thiếu niên trước mắt này hoàn toàn không có… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?



Tuy rất hoài nghi, nhưng Lục Vũ không dám hỏi, sau đó không đợi hắn kịp phản ứng, đối phương đã xoay người rời đi, chỉ để lại một gói to máu chảy đầm đìa… Bên trong là xương cốt hả?



Nhớ lại tình cảnh của mình sau khi tỉnh lại, Lục Vũ liền cảm thấy buồn nôn.



“Hughes pháp sư! Ngài có cần da của mũi nhọn thú không?” Lục Vũ đang nhức đầu, đại thẩm kia lại chạy tới.



“Hửm?” Lục Vũ nhíu mày, mũi nhọn thú có hình dạng giống như con nhím ở Trái đất, mà xương cốt và da của con nhím… Hắn không có hứng thú.



“Tylenol kỵ sĩ nhờ ta dùng gai của mũi nhọn thú làm thành mũi tên, phần da còn lại chính là thù lao! Hughes pháp sư, ta có thể dùng mấy thứ này đổi một khối muối của ngài không?” Đại thẩm kia lại nói.



Thì ra thiếu niên kia tên là Tylenol, là một kỵ sĩ! Lục Vũ cuối cùng cũng biết tên của đối phương, có lẽ đối phương là kỵ sĩ nên không thèm để ý đến một ma pháp sư.
“Ta dùng muối đổi với ngươi.” Lục Vũ lấy ra ba khối muối trong tay.



“Chủy thủ này không đáng giá ba khối muối đâu!” Đại thẩm kia mở miệng, bọn họ nơi này cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu kim loại, nghe nói ở những nơi khác thực phẩm và muối rất rẻ, nhưng ở đây… “Hughes pháp sư, ngươi không cần ba khối muối này sao?”



“Ta vẫn còn.” Lục Vũ mở miệng.



“Nói như vậy, Hughes pháp sư, ngươi bán cho ta đi! Hai tiền bạc được không? Tặng kèm cho ngươi thanh chủy thủ kia!”



“Đuợc.” Lục Vũ lập tức đồng ý, không lâu sau, đại thẩm kia đưa cho hắn hai tiền bạc và thanh chủy thủ kia.



Hai tiền bạc vô cùng tinh mỹ, nhưng mà thanh chủy thủ kia mới thật sự là tác phẩm nghệ thuật, Lục Vũ cũng không tìm thấy thứ gì tốt, liền trở về nhà, hắn nhớ rõ trong nhà còn có một ít trang sức làm bằng xương, cũng có thể trao đổi với Khương Đào, dù sao hắn nhìn thấy xương cốt liền cảm thấy ghê tởm, ngược lại là những viên tinh hạch chứa năng lượng, hắn cảm thấy chúng rất hữu dụng.



Múc nước giếng rửa tay, Lục Vũ lại tiến vào hệ thống giao dịch.



Chờ đợi Khương Đào một hồi lâu, đối phương cuối cùng cũng trở lại.



Bếp gas, nước tinh khiết, gạo thơm, các loại gia vị, còn có quần áo và giày dép, Lục Vũ cảm thấy, những thứ này sẽ làm cho cuộc sống của hắn trở nên tốt hơn.



Khương Đào dọn tất cả đồ  vật vào, nhìn thấy trước mặt Lục Vũ là những món trang sức làm bằng xương và thanh chủy thủ tinh mỹ kia, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Anh bạn à, sao ngươi có nhiều vật dụng làm bằng xương vậy, đừng nói ngươi là một đại BOSS tà ác đi nha?”



“Ta là một vong linh pháp sư…” Lục Vũ phát ra tiếng cười có chút khủng bố: “Hiện giờ ta đang ở một nơi rất thiếu thốn, không thích hợp giao dịch những vật phẩm khác, cũng chỉ có thể cho ngươi những thứ này.”



Khương Đào có vẻ bị dọa, nhưng phản ứng cũng rất kịp thời: “Không sao, mấy đóa hoa lần trước ngươi đưa, ta bán đi, dư sức mua mấy thứ này!” Thật ra những món trang sức xương cốt này rất xinh đẹp, bán ra cũng được không ít tiền nhỉ? Còn có viên bảo thạch trên thanh chủy thủ kia, không dưới mấy chục ngàn nha …



Khương Đào cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hắn có thể may mắn tìm được một người nguyện ý giao dịch với mình, bên cạnh đó, Lục Vũ cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, rốt cuộc cũng có đầy đủ dụng cụ để nấu cơm rồi.