Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

Chương 7 : Kinh ngạc

Ngày đăng: 17:20 19/04/20


Mấy ngày tiếp theo, Lục Vũ luôn nghiên cứu đống sách trong phòng, nếu không thì thám thính tin tức từ những người xung quanh, không thể không nói, mặc dù nội dung trong những quyển sách này khá đơn giản, nhưng dù gì cũng giúp hắn hiểu rõ về thế giới này hơn.



Thế giới này, ngoại trừ biển rộng mênh mông, chỉ có hai mảng lục địa lớn, một cái là Eyal đại lục, một cái khác là Maya đại lục, sinh sống trên Eyal đại lục chủ yếu là nhân loại và thú nhân, còn chủng tộc sinh sống trên Maya đại lục thì tương đối nhiều, từ tinh linh, người lùn cho đến địa tinh, hải tộc, cái gì cũng có.



Hiện tại hắn đang ở Eyal đại lục, dựa theo bản đồ của lục địa này, hình dạng của nó là một cái hồ lô ngược, khu vực phương bắc rộng lớn là địa bàn của thú nhân, mà phía nam nhỏ hơn bị nhân loại chiếm đoạt, tuy rằng lãnh thổ của thú nhân rất lớn, nhưng trên thực tế dân số của thú nhân còn không bằng  một phần mười nhân loại, bởi vì khu vực có thể sinh hoạt, thật sự cũng không lớn hơn nhân loại bao nhiêu.



Rừng rậm ma thú chiếm khoảng một phần ba phía tây Eyal đại lục, mặc dù phía nam cũng có rừng rậm ma thú, nhưng phần lớn đều tập trung ở phía bắc tiếp giáp với đại thảo nguyên Sarah mà thú nhân cư trú, trớ trêu thay, phía đông bắc của đại thảo nguyên Sarah lại giáp với một sa mạc vô cùng nguy hiểm – Bisha, bởi vậy, mặc dù thú nhân sinh sống tại đại thảo nguyên Sarah rộng lớn, nhưng lại bị rừng rậm ma thú ngăn cách, khu vực có thể sinh tồn còn nhỏ hơn nhân loại.



Chiến tranh giữa thú nhân và nhân loại bắt đầu từ thời cổ đại, nhưng dân số thú nhân không nhiều lắm, nên họ không muốn di cư về phía nam, nhân loại cũng không muốn lên phương bắc liều mạng với thú nhân, mà rất vui lòng dùng thương đội “Đoạt lấy” tài phú của thú nhân, duới tình huống như thế, thời kì hòa bình giữa hai chủng tộc cũng được kéo dài.



Sau đó, chính là cách phân chia cấp bậc. Mặc kệ là ma pháp sư hay là chiến sĩ, ban đầu đều có chín cấp bậc, sau cấp 9 là thánh cấp và thần cấp, lấy ma pháp sư làm ví dụ, ma pháp sư từ cấp 3 trở xuống, được gọi là ma pháp sư cấp thấp, cấp 4 đến cấp 6 là ma pháp sư trung cấp, từ cấp 7 đến cấp 9, chính là ma pháp sư cao cấp, thánh cấp ma pháp sư được gọi là pháp thánh, thần cấp ma pháp sư được gọi là pháp thần.



Bên cạnh đó, ma thú cũng phân chia như vậy, mà tinh hạch, chính là năng lượng kết tinh sau khi ma thú tử vong.



Cấp bậc ma thú khác nhau, thì màu sắc của tinh hạch cũng khác nhau, nhưng khiến Lục Vũ cảm thấy kỳ quái chính là, bất kể tinh hạch ma thú hệ gì, cũng có thể giúp cho ma pháp sư khôi phục năng lượng trong cơ thể, ví dụ như, hắn có thể dùng tinh hạch của ma thú minh hệ để khôi phục ma lực hắc ám, chẳng qua là hiệu quả không tốt lắm. Đương nhiên, nếu hắn nguyện ý, cũng có thể thông qua nỗ lực rèn luyện mà thi triển ma pháp khác hệ.



Sau khi sử dụng hết năng lượng trong tinh hạch ma thú, thì còn lại một viên tinh thể dạng kim cương, được gọi là dung hạch, dung hạch cấp 1 có tác dụng không lớn, trên dung hạch cấp 2, ma pháp sư có thể dùng tinh thần lực vẽ ma pháp trận bên trong dung hạch rồi đưa năng lượng ma pháp vào, như vậy sẽ tạo ra một viên dung hạch chứa đựng năng lượng ma pháp, được gọi là ma pháp hạch.



Có được ma pháp hạch, chỉ cần đưa vào một chút tinh thần lực, là có thể kích phát một ma pháp cường đại, thậm chí ngay cả chiến sĩ cũng có thể làm điều này, cho nên ma pháp hạch có giá trị rất cao, nhưng chế tác ma pháp hạch có xác xuất thành công rất thấp.




Lục Vũ tưởng rằng Khương Đào sẽ trở lại rất nhanh, không ngờ lại đợi thật lâu, cho đến khi hắn mệt mỏi sắp ngủ gật, Khương Đào mới xuất hiện, hắn cầm không ít đồ vật, trên mặt còn có vết cào, vừa nhìn thấy Lục Vũ liền kêu lên: “Ta thật sự rất xui xẻo a! Trên đường trở về thế nhưng đụng phải một tên mập mạp bị điên! Hắn còn nói chiếc nhẫn ta đang đeo là của hắn!”



Lục Vũ nhìn Khương Đào giơ lên bàn tay có đeo nhẫn, đột nhiên có một loại dự cảm xấu.



“Tên mập mạp kia cũng thật là, ngón tay hắn bự như vậy, sao có thể đeo vừa? Cũng may ông chủ nhà trọ bắt hắn về, nếu không khẳng định ta sẽ bị hắn đè bẹp!” Khương Đào vô cùng buồn bực.



“Chủ nhà trọ?”



“Đúng vậy, ta ở nhà trọ, chủ nhà trọ có một đứa con trai vốn dĩ sinh sống ở thành phố khác, hai ngày trước đột nhiên bị chị và anh rễ của hắn mang về đây, nghe nói là đầu óc có vấn đề.” Biểu cảm tức giận trên mặt Khương Đào biến thành đồng tình, “Vợ chồng chủ nhà cũng rất đáng thương, vốn dĩ tên mập mạp kia rất giỏi, vừa tốt nghiệp đại học liền có việc làm tốt, bây giờ thì thảm rồi, cái gì cũng không còn, nghe nói tên mập mạp kia còn tuyệt thực.”



“Đúng là rất đáng thương.” Trong lòng Lục Vũ vô cùng khiếp sợ, “Hắn tên gì?”



“Hửm? Ngươi hỏi tên con trai của chủ nhà à? Bọn họ gọi hắn là Tiểu Vũ, chủ nhà họ Lục, chắc tên hắn là Lục Vũ đi.” Khương Đào lập tức trả lời, rồi lại tò mò: “Tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi vấn đề này vậy?”



Một hắc ám ma pháp sư cường đại, trước đây cũng đâu có chủ động hỏi thăm hắn, tại sao lại quan tâm đến chuyện này vậy? Hay là đối phương vốn dĩ rất nhiều chuyện?



Mắt Khương Đào sáng rực lên, vừa định nhiều chuyện một chút, nhưng lập tức nhìn thấy bóng người trên màn hình đã biến mất — bỏ đi rồi à?