Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

Chương 8 : Hughes và lục vũ

Ngày đăng: 17:20 19/04/20


Đó là cha mẹ, chị, anh rễ và… Thân thể của mình?



Trong lòng Lục Vũ vô cùng kích động, thiếu chút nữa đã nói ra sự thật cho Khương Đào luôn rồi, lại không ngờ, Hệ thống vị diện giao dịch ném hắn ra ngoài.



Chẳng lẽ sợ người khác phát hiện bí mật của mình sao? Lục Vũ cài đặt chế độ khi có người khác tới gần Hệ thống vị diện giao dịch sẽ tự động đưa hắn ra ngoài, như vậy xem ra, bên ngoài có người?



Không đợi Lục Vũ suy nghĩ cẩn thận, cửa phòng bị đập đùng đùng, sau đó một giọng nói phẫn nộ vang lên: “Cái quái gì thế! Hughes, là ngươi đúng không? Săn dã thú trong rừng một cách tùy tiện, đã thế còn ném thi thể chúng lung tung trong rừng nữa!”



Lục Vũ mở cửa phòng liền nhìn thấy Tylenol đã vài ngày không gặp, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nhưng khi đối phương đang phẫn nộ nhìn chằm chằm, rốt cuộc hắn cũng nhớ đến tình cảnh sau khi xuyên qua của mình…



“Ta vẫn luôn nghi ngờ tại sao dã thú xung quanh lại biến mất, thì ra là ngươi, tên hỗn đản này! Black đi rồi, ngươi giết hại dã thú để phát tiết sao?” Tylenol nhớ đến cảnh tượng mà mình nhìn thấy liền vô cùng tức giận, hắn vừa trở về từ thành Kerr, sau khi bán đi chiến lợi phẩm mà mình săn được, hắn lại tiếp tục đi săn, trong khi đuổi theo một con mồi hắn liền phát hiện mùi máu tanh tưởi…



Hắn vẫn tin vào chân lý mạnh được yếu thua, nhưng hành vi lãng phí này thật đáng khinh! không phải Hughes chỉ thích xương cốt thôi sao?



“Ta…” Lục Vũ không còn gì để biện minh, khi hắn rời đi thì chỗ đó đã rất ghê tởm, bây giờ chắc còn tệ hơn nữa?



“Còn có thi thể nhân loại và thú nhân mà ngươi đã mua nữa, ngươi tùy tiện vứt chúng ở đó để lũ chim ăn thịt à?” Thần sắc Tylenol hơi dịu lại, hắn lớn lên cùng Hughes và Black, tuy sau này bất hòa, nhưng hắn vẫn không quen nhìn bộ dạng Hughes hiện giờ.



“Thật xin lỗi.” Lục Vũ cúi đầu, hắn cũng không muốn phản bác gì cả, với hắn mà nói, mấy thứ kia bị ăn hết là tốt nhất…



Bất quá mấy ngày nay, Lục Vũ cũng hiểu được, mình là một hắc ám ma pháp sư khống chế vong linh, việc này mọi người trong thôn cũng biết, hơn nữa bọn họ cũng không cảm thấy hắc ám ma pháp sư là không tốt… Có lẽ, chuyện này có liên quan đến quan niệm cường giả vi tôn của quận Kerr đi?



“Ngươi nên dọn dẹp đống xương cốt kia đi! Phỏng chừng ngươi còn có thể luyện chế vài con khô lâu.” Tylenol trừng mắt nhìn Lục Vũ một cái, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn về phía góc phòng.




Tylenol đi rồi, Lục Vũ lấy ra quyển sách ma pháp kia, quan sát ma pháp trận phức tạp trong đó, nhưng nhìn một hồi lâu, hắn vẫn không thể tĩnh tâm lại, ngược lại vẫn luôn suy nghĩ đến tình huống của Khương Đào, cuối cùng vẫn trở vào Hệ thống vị diện.







Khương Đào bị Lục Vũ nhớ thương, hiện giờ ngồi đối diện với tên mập mạp trước cửa: “Ngươi không cho ta vào nhà sao?”



“Ta cũng muốn về nhà.” Mập mạp tuy rất mập, nhưng làn da rất mịn màng, hơn nữa, diện mạo cũng không tệ lắm, làm cho người ta cảm thấy hắn rất đáng thương — trong lòng Khương Đào có cảm giác như thế.



“Không phải nhà ngươi ở dưới lầu sao?” Khương Đào chỉ chỉ dưới lầu, lúc trước, dự định của chủ nhà chính là mua một căn nhà hai tầng, bản thân và vợ ở một tầng, con trai sau khi cưới vợ ở một tầng, nhưng sau này con trai lại mua nhà ở thành phố khác, cho nên bọn họ mới đem phòng ở lầu hai cho thuê, Khương Đào chính là khách trọ đầu tiên và cũng là cuối cùng.



“Nhà ta không phải ở đây.” Mập mạp lắc lắc đầu, sau đó bĩu môi, ánh mắt ngập nước.



Khương Đào tiếp tục không nói gì: “Xin ngươi đó, ngươi thật sự không thích hợp bán manh…”



“Bán manh?” Mập mạp vẻ mặt tò mò.



“Ngươi tên là Lục Vũ đúng không? Ba mẹ ngươi đang tìm ngươi đó, ngoan, xuống dưới lầu đi.” Khương Đào nghĩ nghĩ, mình nên đối xử với hắn như một đứa trẻ thì tốt hơn — một thanh niên bình thường có thể làm ra biểu tình bán manh như vậy không?



“Ta không phải là Lục Vũ, ta là Hughes! Chiếc nhẫn trên tay ngươi là của ta! Ta là một vong linh pháp sư!” Mập mạp biết Khương Đào đang nghĩ gì, cũng biết đối phương xem mình là một đứa trẻ, lập tức đứng lên.



“Hughes?” Khương Đào nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, lại tò mò nhìn nhìn về phía người đối diện…