Dị Thế Lưu Đày

Chương 200 : Khống chế tinh thần

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

người thằn lằn

“Suốt ngày bắt nhạn nay bị nhạn mổ mù mắt.”
Khi Nghiêm Mặc đi vào cửa động thì hơi dừng lại, nếu đàn ong vệ của hắn có ở đây thì tốt rồi, nhưng mùa đông quá lạnh, hắn không nỡ lòng nào mang chúng nó theo.

Sờ lên con Cốt Chuột bên hông, rồi lại buông tay.

Lần này hắn không định thả Cốt Chuột ra trinh sát, có lẽ hắn quá mức cẩn thận, nhưng giữa hắn và Cốt Chuột có hình thành một sợi dây liên kết nào đó bằng tinh thần lực, hắn không quen việc sử dụng và điều khiển nó, mỗi lần nhận hình ảnh Cốt Chuột truyền đến sẽ bị đau đầu một trận, nghiêm trọng thì sẽ thoát lực, thậm chí là ngất xỉu.

Hai ngày trước hắn dễ dàng bị ảo giác ảnh hưởng như vậy, mà một chút manh mối cũng không phát hiện ra, rất có thể liên quan tới việc hắn sử dụng Cốt Chuột, khiến tinh thần lực bị ảnh hưởng.

Hắn vẫn đang học truyền thừa của tộc Luyện Cốt, trong nội dung của cấp bốn có nhắc một chút tới cách thao túng tinh thần lực, nội dung cực kỳ đơn giản, nếu nói từ cấp một đến cấp ba là đặt nền móng, vậy cấp bốn là dạy làm thế nào để sử dụng cốt khí đơn giản được luyện chế.

Trong đó không chỉ nhắc tới tinh thần lực, mà còn nhắc tới nguyên tinh.

Thì ra cốt khí của tộc Luyện Cốt được chia làm hai loại, một loại là lợi dụng nguyên tinh làm nguồn năng lượng, ai cũng có thể sử dụng; còn một loại là sử dụng nguyên tinh làm nguồn năng lượng, nhưng yêu cầu người sử dụng phải biết điều khiển tinh thần lực.

Nghiêm Mặc nghi cốt bảo trong miệng Ngu Vu chính là loại yêu cầu người sử dụng phải dùng tinh thần lực điều khiển, vì loại này giống như thứ vũ khí có linh hồn của chính mình vậy, lại còn có người sử dụng hợp sức, cốt khí như vậy sao có thể không lợi hại?

Quay lại vấn đề, nếu chưa học cách rèn luyện và bảo vệ tinh thần lực của mình, thì khi sử dụng cốt bảo yêu cầu tinh thần lực, chưa tính đến việc hắn phải có tinh thần lực không yếu, bằng không sẽ không cách nào sử dụng, mà nếu hắn miễn cưỡng sử dụng, thì tinh thần lực của hắn sẽ phải chịu thương tổn rất lớn.

Nếu không phải tình huống thân thể của hắn đặc biệt, năng lực khôi phục mạnh, bởi vì do năng lực huyết mạch, nên bản thân tinh thần lực của hắn đã rất mạnh rồi, chứ không thì chỉ bằng việc sử dụng Cốt Chuột trước đó cũng đủ để khiến hắn suy nhược tinh thần, thậm chí sẽ biến thành tên bại não.

Cốt thừa cho hắn Cốt Chuột, lại không nhắc tới điểm này.

Có lẽ bọn họ cảm thấy không cần thiết, vì người có thể vào được nơi truyền thừa đều là đệ tử ưu tú trong tộc, không lý nào không biết những kiến thức cơ bản đó.

Còn một khả năng, đó là cốt thừa không muốn truyền thừa của tộc Luyện Cốt rơi vào tay kẻ không có cùng huyết mạch, hơn nữa, bọn họ thưởng Cốt Chuột cho hắn, tuy nói sẽ trợ giúp hắn, nhưng đâu nói sẽ cho hắn dùng, là chính hắn tự ý sử dụng đấy chứ, nếu xảy ra vấn đề thì chỉ có thể trách hắn mà thôi.

Giọng nói trong nơi truyền thừa bảo rằng một khi hắn chết, hoặc không thể bảo vệ cốt thừa, thì con Cốt Chuột này sẽ có nhiệm vụ mang cốt thừa về.

Một mặt muốn truyền thừa tri thức của tộc Luyện Cốt, một mặt lại không muốn thừa nhận hắn, đúng là mâu thuẫn.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Mặc hạ quyết tâm, sau này, khi chưa hoàn toàn hiểu biết và nắm vững truyền thừa của tộc Luyện Cốt, hắn sẽ không mạo hiểm sử dụng Cốt Chuột nữa.

Trong hang động rất tối, nếu nói đây là sơn động thì cũng không đúng lắm, nó là cái hang bị đục ra trên vách đá, vách đá rất dày, phía sau dần thấp hơn, rồi giao nhau với mặt đất, cái hang này hẳn phải gọi là lối vào địa huyệt.

Hang không cao nhưng diện tích lại rộng, cao chừng hai mét, nhưng chứa được khoảng bốn năm mươi người, trong hang có dấu vết đào bới, chứ kích thước vốn có nhiều khi không lớn như vậy, mà bị người đục ra mới rộng thế này.

Nghiêm Mặc đoán cái hang này chắc là nơi cư trú của bộ tộc sống trong khu rừng đá, mùa hè bọn họ sẽ ở bên ngoài, những ngày mưa và mùa đông, bọn họ sẽ chuyển vào đây.

Trong hang có một ngã quẹo, giống hệt như trong ảo giác của hắn. Ngã quẹo có hơi giống bức tường, có thể dùng để cản gió lạnh lùa vào và bảo vệ người trong hang.

“A Chiến!” Nghiêm Mặc đứng ở đầu ngã quẹo, hướng vào trong kêu to.

Thanh âm truyền ra đi thật xa, không có tiếng vang rõ ràng, chứng tỏ không gian bên trong rất sâu, còn có nhiều ngã rẽ.

Nghiêm Mặc đi về phía trước một bước, mũi chân chạm phải thứ gì, sau đó, một cục đá màu đen lăn đến bên chân.

Cục than đá!

Trong đầu Nghiêm Mặc hiện lên cái gì đó.

Hắn cho tay vào trong túi không gian, trong túi không có than đá, vậy cục than đá mà hắn nhặt được trong ảo cảnh quả thật là ảo giác.

Than đá rất quan trọng, nhưng vì sao trong ảo giác hắn lại nhớ mãi không quên việc phải nó nhặt lên? Hơn nữa, vì sao mỗi lần lặp lại hắn đều nhìn thấy cục than đá? Mà không phải đồ vật thật. Kẻ dùng ảo giác mê hoặc hắn cần khiến mỗi lần lặp lại hắn phải nhặt một cục than ư?

Nếu không phải kẻ đó thêm một cục than đá vào ảo giác, vậy thì do chính ý thức của hắn tự thêm vào, quan trọng đến mức mỗi lần ảo giác lặp lại đều xuất hiện.

Vì cớ gì?

Sợ quên? Không đúng, nếu trước đó đã thấy cục than đá, vậy khi hắn tỉnh lại, hắn sẽ không quên mất thứ quan trọng như vậy.

Hắn đã bỏ sót cái gì đó, nhất định là vậy.

Suy nghĩ kỹ một chút! Sửa sang lại toàn bộ quá trình một lần nữa.

Cốt Chuột phát hiện ra con tin và kẻ địch, Nguyên Chiến đi đào hố giết kẻ địch, hắn…

Khoan đã! Khi Nguyên Chiến chạy đi giết kẻ địch, hắn ở đâu? Chờ ở bên ngoài ư?

Nghiêm Mặc xoa xoa trán, hắn cho rằng ký ức của mình bắt đầu xuất hiện vấn đề từ sau khi Nguyên Chiến trở về rồi cùng mình đi cứu lũ trẻ, nhưng ngẫm lại, có lẽ bắt đầu từ lúc chờ ở bên ngoài, hắn đã đánh mất ký ức thật.

Bởi vì ký ức phía sau của hắn không có quá trình nhặt được một cục than.

Hắn phải tìm lại đoạn ký ức thiếu hụt đó, hắn cứ cảm thấy quá trình đạp phải khoảng không rồi được cứu ra, sau đó tỉnh lại quá mức đơn giản.

Nếu kẻ địch tạo ra ảo giác đã chết, vậy tên đó chết như thế nào?

Vì sao trong ảo giác hắn lại hết lần này tới lần khác giết Nguyên Chiến? Hơn nữa, mỗi lần giết xong hắn lại trải qua ảo giác lần nữa, cứ như thể kẻ thao túng hắn nhìn thấy được cảnh tượng trong ảo giác, biết hắn không thật sự giết chết Nguyên Chiến.

Điều kỳ quái nhất là, cớ gì Nguyên Chiến cứ lần lượt xuất hiện bên cạnh hắn trong ảo giác? Mà sau khi bị hắn giết, lần nào cũng như đột nhiên tỉnh táo lại?

Một vấn đề rồi một vấn đề nhanh chóng lướt qua trong đầu Nghiêm Mặc, dần dần, hắn bắt đầu nảy sinh một ý niệm mơ hồ.

Mình biết Nguyên Chiến ở chỗ nào!

Trong ảo giác, Nguyên Chiến ở cạnh mình!

Chỉ cần tìm được hắn trong sơn động ảo giác kia, là có thể tìm được Nguyên Chiến.

Nhưng vừa rồi khi tiến vào cửa động lại không thấy Nguyên Chiến đâu, mà ở đầu ngã rẽ cũng không có vực sâu nào khiến hắn ngã xuống.

Để xác nhận, Nghiêm Mặc nhặt cục than đá trên mặt đất lên, thảy về phía trước, cục than lăn ra thật xa. Vẫn chưa đủ, hắn lại rút một thanh giáo từ trong túi ra, chọc tới chọc lui trên mặt đất, là đất thật.

Nghiêm Mặc vỗ đầu, hắn nhầm đường rồi.

Hắn thấy cái cửa hang này quen thuộc, không phải bởi vì hắn đi ra từ bên trong, mà là vì hắn thường xuyên đứng ở cửa động nhìn vào! Thử nghĩ xem, nếu hắn vẫn cứ chờ mãi trong hang động, thì sao lại cảm thấy cảnh tượng lúc đi vào cửa động từ bên ngoài quen thuộc?

Vị trí không phải bị đảo ngược, mà là ảo giác lúc hắn nghĩ mình đứng trong sơn động nhìn ra ngoài, trên thực tế chính là đứng ngoài cửa hang nhìn vào trong.

Mà trong ảo giác hắn khi bước ra ngoài, thực tế lại là bước vào trong hang.

Vậy sơn động ảo giác thật sự phải là cái hầm mà hắn ngã xuống sau đó!

Suy đoán từ độ cao và vị trí, nếu bây giờ hắn tỉnh táo, vậy chỉ có một điểm là phù hợp với điều kiện, cái hầm hắn ngã xuống chính là ánh sáng mà hắn nhìn thấy, sau đó được nhóm dã nhân kéo lên cái cửa động kia!

Lạ thật, vì sao hắn lại bị nhầm? Những dã nhân đó cũng không chủ động bảo hắn đến nơi này, là do chính hắn lựa chọn… Không, hắn nghĩ không sai, là có người cố ý chỉ đường cho hắn, khi đám dã nhân kia nói cho hắn biết những gì đã xảy ra, có người thường xuyên chỉ về phía cửa hang, hắn lại cảm thấy cửa hang này thật quen thuộc, liền cho rằng nơi đây là nơi bắt đầu hết thảy.

Tâm lý ám thị!

Nghiêm Mặc cười một nụ cười châm chọc, thật đúng là suốt ngày bắt nhạn nay bị nhạn mổ mù mắt, loại tâm lý ám thị và thuật thôi miên này chính là thứ y thuật mà hắn am hiểu nhất, giờ lại bị kẻ khác lấy ra chơi đùa.

Vậy vì sao tên dã nhân kia lại sử dụng tâm lý ám thị với hắn, muốn hắn phải tiến vào cửa hang, trong này có nguy hiểm gì, hay là… tiêu rồi!

Nghiêm Mặc nhanh chóng lùi về sau, hô to: “Con trai, mau ra đây! Có người tấn công ba, giết nó!” Lúc này hắn bất chấp cả cấm kỵ khi dùng quá nhiều máu thịt nuôi quả Vu Vận.

Vốn chỉ là bóng tối không có nguy hiểm, trong hang đột nhiên vươn ra mấy cánh tay dài ngoằn, móng vuốt sắc bén vọt tới.

“Grào!”

Từ sau lưng Nghiêm Mặc bốc lên một cổ mùi hôi tanh tưởi.

Vừa quay đầu liền thấy hai tên khổng lồ thân cao hơn bốn mét chặn ở cửa động.

Mẹ nó! Những gì sau khi hắn tiến vào cửa hang đều là ảo giác! Cái cửa hang này không chỉ cao có hai mét, bởi vì hai tên khổng lồ hơn bốn mét kia vẫn có thể thoải mái chạy nhảy bên trong.

Mà ở ngã rẽ hắn vốn cho rằng chúng an toàn nay xuất hiện vài tên người thằn lằn: “Không được tha cho nó, giết nó!”

“Grào!”

Lũ người thằn lằn không rõ vì sao tên thiếu niên này lại có thể đục thủng ảo giác tinh thần mà bọn chúng đã hợp sức giăng ra, dấu hiệu hình xăm trên mặt hắn rõ ràng chỉ mới có cấp bốn!

Ngay cả tên chiến sĩ thần huyết cấp bảy kia còn không thể thoát khỏi ảo giác của chúng, thì tên chiến sĩ cấp bốn này làm thế nào mà thoát được? Chẳng lẽ bản thân hắn cũng là người khống chế tinh thần lực?

Người thằn lằn đoán đúng rồi, máy phiên dịch vạn năng Nghiêm Mặc chính là một kiểu khống chế tinh thần lực.

Lúc trước Nghiêm Mặc đã bị lừa một lần, nhưng khi đó là vì hắn vừa sử dụng Cốt Chuột, nên tinh thần mới có kẽ hở để chúng len lỏi vào. Lúc này ý thức của hắn rất vững chắc, hơn nữa hắn còn từng dung hợp với cây Phản Hồn, nên thân thể có sức đề kháng nhất định đối với các loại thuốc và vật phẩm có tác dụng mê hoặc cám dỗ, một khi hắn biết đề phòng, thì lũ người thằn lằn muốn mê hoặc hắn lần nữa sẽ không dễ dàng như vậy.

Nghiêm Mặc không yên tâm, tung gai nhọn ra tấn công, đồng thời lấy dầu cù là tự chế từ túi không gian ra bôi lên huyệt Thái Dương và dưới mũi, có mùi dầu mát lạnh kích thích, đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo.

Cảnh tượng trong hang thay đổi, lúc này chúng mới là thật!

Ảo giác tinh thần chính là như vậy, một khi phát hiện ra sơ hở, vậy phải giữ vững lòng hoài nghi đối với hết thảy, thì ảo giác sẽ không thể duy trì.

Quả Vu Vận bị nhốt nhiều ngày, trước đó mới được ăn một miếng, nhưng bởi vì không thể chủ động tấn công, nên nó chỉ có thể nhìn mấy khối thịt bên ngoài mà chảy nước miếng, hiện giờ ký chủ đồng ý cho nó đại khai sát giới, nó mừng muốn điên rồi.

Người khổng lồ cũng được, người thằn lằn cũng được, đối với nó mà nói chính là chất dinh dưỡng!

Người thằn lằn còn muốn sử dụng ảo giác tinh thần để mê hoặc Nghiêm Mặc, nhưng bọn chúng căn bản không kịp bố trí, việc khống chế tinh thần lực không phải chỉ cần muốn là có thể làm được, đầu tiên, hoàn cảnh phải tuyệt đối an tĩnh và an toàn, không thể có chút ảnh hưởng nào.

Mới đầu chúng không để ý, nghĩ thầm nếu không thể dùng ảo giác để mê hoặc tên kia, thì nhân lúc chưa chuẩn bị mà giết chết hắn, bọn chúng nhiều người như vậy, đều là chiến sĩ cấp năm, hơn nữa còn có hai gã khổng lồ sức vô cùng lớn, giết chết một tên thiếu niên nho nhỏ không phải dễ dàng à?

Nhưng mà!

Tên thiếu niên thoạt nhìn dễ bắt nạt này, lại hung tàn không thua gì tên chiến sĩ thần huyết cấp cao kia!

Chỉ thấy trong bụng tên thiếu niên nọ đột nhiên thò ra hai cọng dây leo xù xì, có thể vươn ra thật xa giống như cánh tay của chúng, còn biết tấn công nữa.

Cho dù tên thiếu niên kia có xoay người sang chỗ khác đối phó với mấy gã khổng lồ, thì mớ dây leo vẫn có thể vòng ra phía sau hắn mà tấn công bọn chúng!

Đám người thằn lằn đó không nhận ra đây là quả Vu Vận mà chúng đang tìm kiếm, chúng không ngờ tới việc quả Vu Vận sẽ ký sinh trên người một nhân loại. Tư tế của chúng khi nhắc tới quả Vu Vận chứ không nói cho chúng biết quả Vu Vận trông ra sao, càng không nói đến việc quả Vu Vận có thể chấp hết mọi đòn tấn công, hấp thu được tất cả các sinh vật sống.

“Cẩn thận con quái vật trong người nó!” Một tên người thằn lằn hô to.

“Đó là thứ quỷ gì? Rốt cuộc nó có phải con người không?” Một tên người thằn lằn khác cũng rống giận.

“Nó là chiến sĩ thần huyết! Có thể đó là năng lực của nó!”

“Kít! Tại sao vùng hoang dã này lại có chiến sĩ thần huyết lợi hại như vậy? Còn có một tên thần huyết cấp cao! Sao có thể?” Trong số người phái ra lần này, bọn chúng có cấp cao nhất là cấp sáu! Chúng vốn tưởng rằng hai tên cấp sáu đã rất dữ dằn rồi, hơn nữa những người khác đều là chiến sĩ cấp năm, càn quét vùng hoang dã hoàn toàn không là vấn đề, nhưng ai biết được…

Lúc trước, khi tên thiếu niên này và chiến sĩ thần huyết cấp cao kia bị vây trong ảo cảnh, bọn chúng lại không tiện xuống tay. Cũng không biết vì sao lại như vậy, tuy hai người kia chìm trong ảo giác, còn là ảo giác tinh thần do hai chiến sĩ thần huyết cấp sáu lợi hại nhất trong bọn chúng giăng ra, nhưng vẫn không có ai tới gần tên chiến sĩ cấp cao được, chỉ ngoại trừ thiếu niên kia.

Lúc đầu chúng còn giả mạo thiếu niên kia để tiếp cận tên chiến sĩ cấp cao, muốn giết hắn, nhưng lại bị phát hiện, thiếu chút nữa để xổng mất tên chiến sĩ cấp cao đó.

Bất đắc dĩ, bọn chúng lại tăng mạnh khống chế, muốn làm hai người xem nhau như thù địch, nhưng chiến sĩ cấp cao kia vẫn không mắc mưu, chỉ có tên thiếu niên là nảy sinh hận ý và ra tay với hắn mà thôi.

Nhưng tên chiến sĩ cấp cao đã đề phòng vì những đợt ám sát trước đó, tuy mỗi lần cậu thiếu niên ra tay đều đắc thủ, nhưng vẫn không thể thật sự giết chết tên chiến sĩ cấp cao.

Vì thế, bọn chúng không nhân cơ hội giết chết tên thiếu niên, bởi vì chúng muốn lợi dụng cậu ta giết chết tên chiến sĩ cấp cao.

Thấy tạm thời không thể giết hai người, bọn chúng liền áp dụng chiến thuật kéo dài, muốn vây chết hai người trong ảo cảnh, người kẹt trong ảo cảnh một thời gian dài sẽ chết đói thôi.

Nhưng ai ngờ tên thiếu niên kia lại ngã xuống hang dưới đất, bọn chúng còn tưởng tên đó đã té chết, nào biết hắn lại nguyên vẹn bò ra, chẳng những không chết, mà còn tỉnh khỏi ảo giác. Lúc ấy chúng từng phái người đi xem thử, liền bị tên thiếu niên kia dùng cách thức kỳ quái giết chết.

Vì thế, chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ khiến tên chiến sĩ cấp cao kia tỉnh táo lại, nên đành nghĩ cách lừa tên thiếu niên vào trong hang, lợi dụng môi trường bọn chúng đã sắp xếp trước đó để thi triển ảo ảnh tinh thần lần nữa.

“Kít ——!” Một tên người thằn lằn đã bị hút thành cái thây khô.

Tên người thằn lằn còn lại vội xoay người chạy vào trong hang. Tuy chúng là chiến sĩ cấp năm, cao cấp hơn tên thiếu niên, nhưng ngoại trừ biết khống chế tinh thần lực, thì vũ khí duy nhất của chúng cũng chỉ là cánh tay có thể duỗi dài mà thôi, một khi việc khống chế tinh thần lực thất bại, thay vì liều mạng, chúng thà chọn cách bỏ chạy.

Hai gã khổng lồ thấy Nghiêm Mặc cứ nhảy lên nhảy xuống, dựa vào thân thể linh hoạt mà không để chúng chạm vào được, sau một lúc liền giận dữ.

“Grào ——!”

“Gào cái chó gì?!” Nghiêm Mặc đổi loại gai, gai này không được tạo nên từ thân thể hắn, mà là gai đã sớm được hắn tẩm độc làm đồ dự phòng.

Nghiêm Mặc không nhảy lung tung nữa, mà nhắm thẳng vào các huyệt vị trên chân bọn khổng lồ. Vừa phóng gai đâm vào vừa nghĩ: Về sau phải chuẩn bị mấy cây thô dài hơi một chút, chứ cây nhỏ thế này hiệu quả quá chậm!

Hai gã khổng lồ ra sức giậm chân, tên lùn này đang làm cái gì vậy? Sao lại lấy đồ đâm chúng nó? Thật đáng giận! Giẫm chết không cần thương lượng!

Nghiêm Mặc nhảy tới nhảy lui, chuyên tâm đối phó với bọn khổng lồ, chờ khi độc tố bắt đầu có tác dụng với bọn khổng lồ, hai gã khổng lồ liền hoảng loạn kêu a a, thân thể to sồ ngã xuống cái ình, Nghiêm Mặc lúc này mới quay đầu lại, thì lũ người thằn lằn đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Chạy thoát rồi?”

“…Ăn.”

“Ăn hết sạch? Không có tên nào trốn được chứ?”

“…Không.”

“Giỏi! Cùng ba đi cứu ‘bà vú’ của mày!” Nghiêm Mặc đằng đằng sát khí lao ra khỏi hang.