Dị Thế Lưu Đày

Chương 201 : Chân tướng của ảo cảnh và món nợ hồ đồ

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

người thằn lằn 4

“Không đâm cho một nhát thì làm sao có thể giải tỏa được cơn hận trong lòng hắn!”
Nhóm dã nhân rất nhạy bén, vừa thấy Nghiêm Mặc đằng đằng sát khí lao tới, liền nhao nhao lui lại.

Nghiêm Mặc quét mắt nhìn nhóm dã nhân, liếc mắt một cái liền tìm ra được tên dã nhân trước đó đã không ngừng chỉ về phía hang tạo ra tâm lý ám thị cho hắn, nhưng hắn không tùy tiện ra tay với tên đó.

Thứ nhất, tâm lý ám thị có thể ảnh hưởng đến hắn, vậy chắc chắn cũng có thể ảnh hưởng đến nhóm dã nhân, hắn không chắc người kia có phải đầu sỏ hay không; thứ hai, một khi hắn ra tay, thì các dã nhân khác sẽ thấy hắn thế nào? Chỉ tạo thêm bất lợi trong việc thu phục bọn họ, gia tăng dân số Cửu Nguyên thôi; thứ ba, nếu tên dã nhân kia cũng là người bị hại, vậy hắn chủ động tấn công, sách hướng dẫn sẽ tăng điểm cặn bã cho coi.

Quan trọng nhất là hắn không tìm ra được người thằn lằn trong nhóm dã nhân, chứng tỏ tên người thằn lằn tạo tâm lý ám thị cho hắn có tinh thần lực cao hơn hắn, ngay cả khi hắn trong trong trạng thái thanh tỉnh cũng không nhận ra được ngụy trang của tên đó. Nhưng cũng chỉ có vậy, hắn không tìm được đối phương, thì đối phương cũng đừng hòng mê hoặc hắn nữa.

Vừa rồi, khi ở trong động, tuy hắn cảm nhận được bất thường, biết mình đã rơi vào ảo giác lần nữa, nhưng hắn vẫn không tìm ra điểm mấu chốt, ảo giác mà lũ người thằn lằn bố trí rất mạnh, nếu không phải tiếng hô to và tư thế lùi về sau của hắn làm chúng tưởng hắn đã nhìn thấu ảo giác, chủ động chạy ra tấn công, khiến ảo giác không thể duy trì được nữa, thì khi đó hắn cũng chỉ có thể nghĩ cách tìm từng tên, tiêu diệt từng bộ phận.

Làm sao để tìm ra người thằn lằn trốn trong nhóm dã nhân?

Nếu không thể giải quyết tên này, hắn sẽ không thể tiến vào sơn động ảo giác để đi cứu Nguyên Chiến, nhưng hắn không muốn chịu cảnh hai mặt thụ địch.

“Con trai, ra đây nào!” Nghiêm Mặc gọi một tiếng, quả Vu Vận liền thò ra khỏi bụng hắn muốn đi bắt mồi.

“Không được tấn công, canh chừng bọn họ cho ba, ai dám lộn xộn thì giết!”

Nghiêm Mặc ra lệnh cho quả Vu Vận xong, rồi nói với nhóm dã nhân: “Nghe đây! Trong số các người có một kẻ địch đang ẩn nấp, nó muốn hại tôi, và hại chết các người, tìm ra nó! Đừng tin vào lớp ngụy trang của nó!”

Lời nói của Nghiêm Mặc có thể trực tiếp khiến bất cứ ai nghe được đều hiểu, nhóm dã nhân nghe hắn nói xong, lập tức hoảng loạn, vốn đang tụ tập với nhau liền tách ra, rồi lia mắt nhìn hết người này tới người nọ, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác.

“Có phải là mày không?” Bỗng nhiên có người hô to.

“Là mày!”

“Bắt lấy nó!”

Không biết ai ra tay đầu tiên, nhóm dã nhân đánh nhau loạn cào cào.

Biết sẽ như vậy mà! Bây giờ hắn đã xác định được tên người thằn lằn kia quả thật trốn trong nhóm dã nhân.

“Dừng lại hết cho tôi!” Nghiêm Mặc vừa hô to, vừa lấy một túi thuốc bột ra quăng vào đống lửa.

“Phụt!” Ngọn lửa chập chùng, một làn khói vàng nhạt  tỏa ra.

Trời đổ tuyết làm giảm đi hiệu quả của thuốc, nhưng hướng gió rất tốt.

Nhóm dã nhân vẫn còn đang rối loạn, tiếng gào thét inh ỏi xen lẫn với nhau.

Nghiêm Mặc đứng ở đầu gió, tay cầm cốt đao, hết sức chăm chú quan sát động tĩnh quanh thân, tên người thằn lằn kia chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, hoặc là bỏ chạy, hoặc là tấn công hắn.

Hắn không thể để tên người thằn lằn đó trốn thoát, nó đã biết tới Cửu Nguyên, cho dù nó vẫn chưa biết quả Vu Vận nằm trên tay hắn, nhưng sau này rất có thể nó sẽ kéo quân tới báo thù, Cửu Nguyên còn đang trong quá trình xây dựng không thể chịu được thiệt hại lớn.

Phải giết tên người thằn lằn kia! Dù là cái giá nào đi chăng nữa!

Đúng lúc đó, một cục đá đột nhiên đập vào người tên tộc trưởng rậm lông.

Tên tộc trưởng kia liền theo bản năng phất tay hất cục đá.

Lại một cục lao tới, hết cục này tới cục khác đập vào người tên tộc trưởng.

Nghiêm Mặc nheo mắt, cẩn thận quan sát động tác hất cục đá của tên tộc trưởng. Có vài cục rơi xuống đất, nhưng tay tên tộc trưởng kia căn bản không đụng tới cục đá. Là hắn nhìn lầm, hay còn có ẩn tình gì khác?

Tên tộc trưởng nổi giận, rống lên với nơi cục đá chọi tới, muốn tiến lên giết chết thằng nhãi con đen thùi lùi dám chọi đá mình. Nhưng của động tác ông ta chậm đi một ít, không chỉ ông ta, mà đám dã nhân đang ẩu đả lẫn nhau cũng tự dưng ngất đi hết.

Thể chất tốt như vậy, còn có thể hất văng hòn đá từ xa, chính là nó! Toàn bộ gai độc của Nghiêm Mặc lập tức bay về phía tên tộc trưởng, bấy nhiêu đó còn chưa đủ, hắn lại ném một túi thuốc bột vào mặt ông ta.

Khi tên tộc trưởng rõ ràng vẫn còn cách nhóc con đen thùi lùi một khoảng, nhưng thằng nhóc lại bị bóp cổ xách lên giữa không trung.

Nghiêm Mặc nhào về phía thằng nhóc kia, cứu người sẽ được -100 điểm!

Có thứ gì đó vô hình đánh úp về phía Nghiêm Mặc.

“Kít ——!” Tên tộc trưởng đột nhiên phát ra kêu thảm thiết, buông tay ra, nhóc con đen thùi lùi rơi xuống đất, được Nghiêm Mặc chụp lấy.

Nghiêm Mặc ôm thằng nhóc lộn một vòng, mà động tác của hắn hoàn toàn không gây trở ngại gì cho việc quả Vu Vận hưởng thụ bữa tiệc của mình.

Nghiêm Mặc quay đầu nhìn, liền thấy thân thể tên tộc trưởng kia co quắp lại run rẩy, rồi bắt đầu biến đổi, dần dần, hình dáng nhân loại biến mất, một tên người thằn lằn hiện ra.

“Đây là… cái gì? Mày là ai!?” Tên người thằn lằn kia trước khi chết còn kịp gầm rú, tiếng nói là ngôn ngữ thông dụng.

Nghiêm Mặc rất thích làm màu, nhất là việc nói lời tạm biệt với một kẻ sắp chết, hắn cười với tên người thằn lằn kia, nói: “Bái bai.”

Tên người thằn lằn điên cuồng gào lên tiếng cuối cùng: “Cửu Nguyên!” Sau đó hóa thành một bộ xương khô chỉ trong nháy mắt, bộ xương khô rơi xuống đất, vỡ nát.

Sau khi tên người thằn lằn này chết, cảnh tượng xung quanh rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng Nghiêm Mặc lại cảm thấy tinh thần mình thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều.

Quả Vu Vận ngo ngoe rục rịch, thật nhiều thịt.

“Quay về!” Nghiêm Mặc bắt quả Vu Vận trở về cơ thể mình. Bắt đầu từ khi quả Vu Vận mỗi ngày đều được hấp thu năng lượng của Nguyên Chiến, cảm giác đói khát đối với máu thịt của nó hình như không còn quá mức như trước kia, nếu không thì khi hắn vừa nhờ nó hỗ trợ, nó chắc chắn đã giở trò sư tử ngoạm.

Nhóm dã nhân đều đã ngất đi, bao gồm cả nhóc con đen thùi lùi nằm trong ngực hắn.

Không thể để nhóm dã nhân nằm như vậy, bằng không lát nữa sẽ chết cóng hết cả lũ. Giờ nên đi tìm Nguyên Chiến trước, hay đánh thức bọn họ trước?

Nguyên Chiến hẳn là còn có thể kiên trì chịu đừng, Nghiêm Mặc không chút do dự chọn cách đánh thức nhóm dã nhân trước.

Khiến bọn họ hôn mê thì dễ, muốn đánh thức thì hơi phiền, phải bôi thuốc giải dưới mũi mỗi người, Nghiêm Mặc bôi cho thằng nhóc trước.

Thằng nhóc sau khi tỉnh lại thì trên cổ có thêm một vết bầm vì bị siết, nó mở to đôi mắt đen của mình nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc thả nó xuống, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, mở nắp: “Thấy không? Giống anh này, dùng ngón tay quết một chút, rồi bôi dưới mũi mỗi người, bọn họ sẽ tỉnh lại, nhóc đi bôi cho các bạn đi, mau nào!”

Tốc độ của hai người sẽ nhanh hơn một chút, lũ trẻ không chịu nổi thời tiết lạnh. Hơn nữa tụi nó hôn mê rồi tỉnh dậy, sẽ không giảm được điểm cặn bã, ai cứu cũng thế thôi.

Thằng nhóc đen thùi lùi nhìn nhìn hộp gỗ, rồi nhìn nhìn Nghiêm Mặc, sau đó cầm hộp gỗ bò đi cứu những đứa khác.

Nghiêm Mặc nhìn thằng nhóc đen thùi lùi cởi truồng, tứ chi chạm đất bò trên nền tuyết lạnh, không khỏi bội phục tố chất thân thể của nó, thật khỏe, vậy mà không bị lạnh tới hoại tử da thịt!

Nghiêm Mặc lại đánh thức một người, cũng chia thuốc cho người đó, bảo anh ta đánh thức những người khác, hắn thì quay lại đánh thức tụi nhỏ.

Khi mấy đứa nhỏ tỉnh lại, hắn liền nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau: “Đây là loại năng lực gì?”

Nghiêm Mặc không quay đầu lại, vừa cứu người vừa nói: “Khống chế tinh thần, một loại của tinh thần lực, có thể ảnh hưởng đến não bộ, khiến các giác quan nhận biết sai lệch, gọi tắt là ảo giác.”

“Cùng loại với năng lực của Thảo Đinh?” Trong giọng nói kia có chút mệt mỏi, nên hơi khàn khàn.

“Ừ, cùng một kiểu, nhưng hơi khác nhau.” Nghiêm Mặc nhìn nhìn người đàn ông đang đi tới cạnh mình, cười nhạo: “Ra rồi đó hả, lũ người thằn lằn chỗ anh chết hết chưa?”

“Đều bị tôi giết sạch rồi. Lúc trước vẫn luôn có một thứ sức mạnh to lớn mê hoặc tôi, vừa rồi đã biến mất, lũ người thằn lằn còn lại không thể mê hoặc tôi nữa.”

“Xem ra tên tôi vừa xử lý là tên lợi hại nhất.” Nghiêm Mặc chu chu môi.

Nguyên Chiến không nói mình cũng đã kiềm chế phần lớn nhân thủ phe đối phương, chỉ vươn tay vỗ vỗ mũ da của Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc rất bất mãn cái động tác như vuốt đầu chó này của hắn, liền đẩy tay hắn ra, hỏi: “Bọn Bộ Nga đâu?”

“Vừa ra khỏi tôi đã bảo bọn họ đi xung quanh tìm xem có tên nào lọt lưới không. Còn nữa, đây là cốt khí cậu nói phải không?” Nguyên Chiến nhẹ buông tay, một đống dụng cụ làm từ xương rớt xuống mặt tuyết.

Nghiêm Mặc giao thuốc giải cho một đứa trẻ hơi lớn, bảo nó đi đánh thức những người khác. Rồi nhặt mớ cốt khí lên quan sát, số cốt khí này trông khá kỳ lạ, giống như vỏ ốc, cái đế hơi nhọn, có thể cắm vào trong đất, bên trong vỏ ốc còn được khảm một viên nguyên tinh nhỏ.

“Anh tìm thấy ở đâu vậy?”

“Ở quanh cái hang vây khốn tôi, còn có trên xác lũ người thằn lằn. Là vũ khí của chúng hả?”

“Có lẽ thế.” Nghiêm Mặc đoán thứ này nhiều khi là máy dùng để tăng cường tinh thần lực, giống như một trạm phát tín hiệu vậy, có thể giúp lũ người thằn lằn mở rộng phạm vi và nối liền tinh thần lực.

“Để tôi mang về đưa cho Thảo Đinh xài thử.” Nghiêm Mặc thuận tay cất mấy thứ cốt khí kỳ quái vào trong túi. Tên người thằn lằn bị hắn xử lý không để lại cái gì, cũng không biết là do hắn không tìm thấy, hay bị quả Vu Vận hút thành tro rồi, hình như quả Vu Vận thích năng lượng hơn máu thịt.

“Lần này anh vô dụng ghê nha, phải để một chiến sĩ cấp bốn tôi đây đi cứu chiến sĩ cấp bảy anh.” Nghiêm Mặc phủi phủi mông đứng lên, chế giễu.

Nguyên Chiến bị cười nhạo chỉ liếc nhìn cậu thiếu niên một cái: “Không nhớ gì à?”

“Nhớ gì?”

Nguyên Chiến vạch áo ra hai bên, để lộ lồng ngực trần trụi của mình, chỉ chỉ vào: “Nhìn thấy không? Cậu làm đấy.”

Nghiêm Mặc nhìn, chỉ thấy trên ngực Nguyên Chiến có một vết thương rõ ràng, còn chưa hoàn toàn khép lại, có thể nhìn thấy được thịt hồng bên trong.

Ký ức lập tức ùa về, lần này là toàn bộ ký ức.

Hình ảnh Cốt Chuột truyền về, hắn thuật lại cho Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến và hắn đều hy vọng có thể dùng cái giá thấp nhất để giải quyết vấn đề, nên hắn sẽ ở ngoài tiếp ứng, Nguyên Chiến vào trong diệt địch.

Ngõ ngách trong khu rừng đá rất lộn xộn, Cửu Phong không thể tiến vào, nên chỉ phụ trách tiếp ứng trên không.

Trên đường đi, có một đứa trẻ bò ra, bị hắn túm được.

Đứa trẻ ấy chính là thằng nhóc đen thùi lùi kia.

Nó không biết nói, hắn hỏi nửa ngày cũng không hỏi được gì, thấy nó đã đói đến mức bụng sôi ùng ục, liền lấy một ít thức ăn và nước uống đút nó.

Thằng nhóc đen thùi lùi nhào lên ăn, ăn no rồi, nó nhìn hắn, sau đó bò trở về đường cũ, bò một hồi liền dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Vừa lúc hắn đang chờ đến nhàm chán, trời lại lạnh, nhất thời tò mò, liền đi theo thằng nhóc tiến vào khu rừng đá.

Thằng nhóc đen thùi lùi dẫn hắn vào một hang động, trên đường đi hắn phát hiện một cục đá màu đen giống như than thô, sau khi hỏi sách hướng dẫn liền mừng như điên.

Thằng nhóc đen thùi lùi bò suốt đường đi, chẳng những dẫn hắn tìm được mỏ than, còn tìm được một đám dã nhân đang trốn trong hang.

Mới đầu những dã nhân đó muốn giết hắn, bị hắn dùng gai và thuốc mê chế ngự.

Sau khi nói chuyện với bọn họ hắn mới biết, nhóm dã nhân này vốn sống trong khu rừng đá, khi trời vừa đổ tuyết, nhà bọn họ bị một đám quái vật tới chiếm lĩnh, nhóm người bọn họ chạy thoát được liền trốn trong cái hang này.

Bọn họ không có cái ăn, nên bắt đầu giết người già và trẻ con để miễn cưỡng duy trì sự sống, điều này có thể biết được khi nhìn thấy số xương cốt còn thừa lại trong hang.

Nghiêm Mặc cảm thấy thằng nhóc đen thùi lùi này rất thông minh, một mình bò ra ngoài trốn, nhưng khi phát hiện hắn có thể cung cấp thức ăn, liền dẫn hắn trở về, nó muốn cứu những đứa trẻ khác. Nghiêm Mặc nghĩ như vậy là bởi vì sau khi thằng nhóc đen thùi lùi bò vào hang động liền đẩy mấy đứa nhỏ còn lại đến trước mặt hắn, sau đó nhe răng gầm gừ với những dã nhân thành niên.

Nghiêm Mặc thấy bọn họ và lũ trẻ quả thật sắp chết đói, vì để giảm bớt điểm cặn bã, chẳng những lấy thức ăn ra cho bọn nhỏ, mà còn chia cho những dã nhân thành niên.

Lại sau đó, tên tộc trưởng rậm lông đột nhiên xuất hiện, các dã nhân trong khu rừng đá vừa nhìn thấy ông ta liền hưng phấn kêu to.

Tộc trưởng Thạch Lâm nói với bọn họ, có người tới cứu bọn họ, ông ta là người chạy thoát trước tiên.

Nghiêm Mặc liền hỏi vị tộc trưởng kia tình huống thế nào, Nguyên Chiến đang ở đâu, kẻ địch còn bao nhiêu.

Vị tộc trưởng kia liền nói với hắn, kẻ địch đều đã chết hết, nhưng người chiến sĩ cứu bọn họ không hiểu bọn họ nói gì, nên mọi người rất sợ hắn, liền cầu xin Nghiêm Mặc cùng đi cứu những dã nhân đó ra.

Khi đó Nghiêm Mặc nào nghĩ đến việc có người chơi trò ám thị tâm lý với mình, liền tin vào lời tộc trưởng, đi theo ông ta.

Lúc sau, hắn quả thật gặp được Nguyên Chiến và cả các chiến sĩ Cửu Nguyên cùng những dã nhân khác được cứu ra. Nhưng tên tộc trưởng kia và vài dã nhân khác lại cầu xin bọn họ, nói trong hang còn có người thằn lằn, lại nói trẻ con của bọn họ bị người thằn lằn bắt đi, xin bọn họ cứu lũ trẻ ra.

Hắn với Nguyên Chiến đều muốn tiêu diệt hết người thằn lằn và người khổng lồ, cứu người còn có thể giảm bớt giá trị cặn bã, đương nhiên là đáp ứng.

Nguyên Chiến đi vào hang động dưới lòng đất trước, cũng chính là sơn động ảo giác kia.

Hắn đợi lâu quá không thấy Nguyên Chiến ra, lại lần nữa phái Cốt Chuột đi điều tra, hình ảnh Cốt Chuột truyền đến, Nguyên Chiến lại giống như gặp quỷ dựng tường mà đi tới đi lui trong cái hang bên dưới, có người ở gần đánh lén hắn, hắn lại như không thấy, hoàn toàn chống đỡ theo bản năng.

Nghiêm Mặc vừa thấy vậy, vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được một tay đấm xịn, không thể bị thiệt hại ở cái nơi như thế này, bất chấp cơn đau đầu sau nhiều lần sử dụng Cốt Chuột, hắn thuật lại tình huống cho Bộ Nga, rồi lập tức cùng Bộ Nga và các chiến sĩ khác tiến vào hang động.

Lúc ấy bọn họ vốn định để lại một phần người bên ngoài, nhưng bắt đầu từ khi đồng ý cứu người, bọn hắn đã bị ám thị tâm lý, các chiến sĩ Cửu Nguyên không có ai muốn ở lại, tất cả đều đòi đi vào hang, mà hắn và Bộ Nga lại còn đồng ý!

Lúc sau, bọn họ tiến vào hang chưa được bao lâu, liền hoàn toàn đặt chân vào ảo cảnh.

Hắn không thấy bọn Bộ Nga nữa, cũng không thấy Nguyên Chiến, mà lại thấy cảnh tượng lúc bị Nguyên Chiến mang về Nguyên Tế và khi bị hắn làm nhục, nỗi hận đối với Nguyên Chiến lúc ấy bị phóng đại, hận ý vốn gần như chẳng còn nữa lại cháy lên trong lòng.

Khi hắn thấy Nguyên Chiến xuất hiện trước mặt mình, liền rút cốt đao đâm vào ngực hắn.

Tên tộc trưởng kia muốn nhen nhóm lại lòng hận thù của hắn, để hắn coi Nguyên Chiến như kẻ thù mà giết, không ngờ người hắn hận nhất kiếp này là Nguyên Chiến. Đời trước có một tên hại hắn đã bị hắn hành thê thảm không nỡ nhìn, hắn đã trả thù rồi, nhưng Nguyên Chiến… không đâm cho một nhát thì làm sao có thể giải tỏa được cơn hận trong lòng hắn!

“Nhớ ra rồi?” Mặt Nguyên Chiến không chút cảm xúc.

Nghiêm Mặc híp mắt: “Anh ăn một đao của tôi rồi mà sao còn sống hay vậy? Không đâm trúng tim hả?”

“Ha. Tôi đã cấp bảy, cậu mới cấp bốn. Con dao nhỏ của cậu mới vừa cắm vào ngực tôi, tôi đã khiến ngực mình biến thành cát rồi.” Nguyên Chiến bẻ ngón tay: “Thiếu chút nữa là tôi chết trên tay cậu, thì ra cậu hận tôi tới vậy.”

Nghiêm Mặc nói như chém đinh chặt sắt: “Tất cả là do ảo giác.”

“Phải không? Tôi cũng gặp ảo giác, vậy sao tôi không muốn giết cậu? Mà còn cứu được bọn Bộ Nga.”

“Ủa? Vậy chứ sao anh không cứu tôi?”

“Sao tôi lại không cứu cậu? Nhưng mỗi lần tôi tìm được cậu, là cậu sẽ giết tôi một lần.” Vẻ mặt vô cảm của Nguyên Chiến rốt cuộc cũng rạn nứt, bực dọc và hờn giận lan tỏa, ai mà chịu được việc bị người mình tin tưởng nhất giết đến bảy tám lần?

“Trong ảo cảnh tôi bị anh cưỡng hiếp bảy tám lần.”

“Tôi cũng đâu có thật sự… tôi làm với cậu thiệt hả?” Nguyên Chiến rất chi là giật mình, hắn tưởng mấy cái đó đều là ảo giác của hắn chứ!

Hai người trợn mắt nhìn nhau, đây rõ ràng là món nợ hồ đồ nhất trần đời. Hơn nữa, ngoại trừ lần đầu tiên, mấy lần sau rốt cuộc là ảo giác, hay là thật đến mức giống như ảo giác, bọn hắn cũng không rõ lắm.

“Thủ lĩnh, tư tế đại nhân!” Trước khi hai người bọn hắn nhào lên đánh nhau một trận, thì bọn Bộ Nga đã trở lại.