Dị Thế Lưu Đày
Chương 412 : Đi trên lưỡi dao
Ngày đăng: 18:28 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi có biện pháp để Vu Tượng đại nhân tỉnh lại, nhưng cũng chỉ có thể là tỉnh lại, hơn nữa sau khi tỉnh lại, Vu Tượng đại nhân tuyệt đối không thể tiên đoán nữa.”
Đã nói đến nước này, đám người Khuê Mạt không thể lại tiếp tục ép bức Nghiêm Mặc, mà sửa thành bàn bạc về vấn đề dời ngày của cuộc tụ hội.
Tuy Khuê Mạt hợp tác với các Thượng Thành khác, nhưng có được cơ hội kéo Vu Thành xuống khỏi vị trí thứ nhất, thì ai cũng sẽ không khách khí người càng là đồng minh, thì càng thọc dao ác độc.
Vu Tượng hôn mê, Phi Sơn vì bảo vệ Vu Tượng nên chắc chắn sẽ không tùy tiện tham gia tỷ thí, như vậy thực lực của Vu Thành chắc chắn sẽ bị giảm xuống một nửa. Còn có tư tế Cửu Nguyên thực lực khó lường cũng vừa lúc bị thần phạt, nếu hắn không thể tham gia tỷ thí, vậy màn tỷ thí vu dược và vu thuật của Cửu Nguyên cũng sẽ không có người tham dự?
Lợi ích nằm ngay trước mắt, rất nhiều tư tế hăm hở, mọi người ồn ào một trận, cuối cùng quyết định không cần biết Vu Tượng có thể tỉnh lại hay không, cuộc tụ hội vẫn phải diễn ra vào ngày mai.
Về chuyện cuộc tụ hội có trì hoãn hay không, Nghiêm Mặc không thèm chen vào.
Không ai biết việc hắn đồng ý cứu Vu Tượng sẽ đeo bao nhiêu áp lực, tên Ni Tháp sừng đỏ của tộc Luyện Cốt kia bắt hắn làm vài chuyện, trong đó có một chuyện chính là giết Vu Tượng hoặc khiến đối phương không thể tiên đoán được nữa.
Hiện giờ hắn chưa tháo được nô lệ cốt, một khi Ni Tháp biết hắn bằng mặt mà không bằng lòng, chỉ sợ hắn sẽ phải chịu khổ một phen. Nhưng hắn lại không thể không cứu Vu Tượng, người này là người bảo vệ quan trọng nhất để hắn tiếp tục chơi trội và thực hiện kế hoạch của mình.
Thế sự khó vẹn toàn, hắn và Cửu Nguyên hiện giờ như đi trên lưỡi dao, hắn ngàn tính vạn tính nhưng cũng không tính được chuyến đi đến Vu Thành lần này lại gặp phải hai chuyện xấu như vậy, thứ nhất là Ni Tháp, thứ hai là Vu Tượng hôn mê.
Hy vọng tên Ni Tháp sừng đỏ kia có thể cho hắn một cơ hội giải thích.
Sau khi rời khỏi thần điện chủ, Du Gia đi nhanh một bước, thấp giọng hỏi Khuê Mạt: “Đại nhân, nếu tên tư tế kia thật sự có thể cứu được Vu Tượng…”
Khuê Mạt nhấc tay ý bảo hắn không cần phải nói nhiều, sau đó quay đầu gọi Ba Hách đang muốn tách ra.
Ba Hách nhíu mày, y không muốn nhúng tay vào chuyện phân tranh quyền lực trong thần điện, nhưng hiện giờ y không thể đứng ngoài cuộc nữa.
Đám người Đại Tư Tế Hỏa Thành lần lượt rời đi, bọn họ đều có chuyện cần an bài.
Đại Tư Tế Không Thành tách khỏi mọi người hơi dừng bước chân, bà ta quét cặp mắt u tối của mình trên mặt đất.
Một con Cốt Chuột nhỏ nhanh chóng đào đất chui vào trong.
“Trần lão?” Chiến sĩ bảo hộ đi kế bà ta khó hiểu gọi một tiếng.
Trần lão há miệng, để lộ hàm răng đen nhưng lại cực kỳ bén nhọn, bà ta đang cười, nhưng vẻ mặt thoạt nhìn cứ như muốn ăn thịt người vậy, đồng thời còn lải nhải thứ ngôn ngữ mà người ta nghe không hiểu.
Chiến sĩ bảo hộ của bà ta mặt mày trắng bệch, tựa hồ như rất sợ hãi bà lão này.
Trần lão là một bà lão có cơ thể rất gầy, trên mặt vẽ đầy thứ hoa văn phức tạp mà thần bí, cộng thêm hàm răng đen ngòm bén nhọn, nụ cười của bà ta quả thật khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Đại Vu Triết Lê của Đỉnh Việt bỗng nhiên rùng mình, một luồng hơi lạnh dâng lên trong lòng.
Triết Lê ngẩng phắt đầu lên.
Thù Nghệ dừng bước: “Đại Vu?”
Triết Lê cảm thấy không yên lòng, cứ như sẽ có điều gì cực kỳ xấu xa xảy đến, là đại nạn sắp sửa phát sinh.
Có người nhìn qua, Triết Lê đột nhiên bước nhanh hơn, Thù Nghệ nhíu mày, nhanh chóng đuổi kịp.
Trần lão nhìn xung quanh mà không thấy có gì, nhưng miệng vẫn cứ lèm bèm mãi như bị thần kinh, rồi dẫn chiến sĩ bảo hộ rời đi.
Khuê Mạt vẫn luôn đặt dư quang lên hai người Đỉnh Việt, thấy vẻ mặt bọn hắn khác lạ, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Du Gia, Du Gia hiểu ý, cất bước đuổi theo Triết Lê và Thù Nghệ.
Khuê Mạt đi đến trước mặt Ba Hách đang rất muốn đi nhưng lại không thể đi: “Ba Hách, tình hình của Vu Tượng đại nhân rốt cuộc thế nào?”
Ba Hách hé miệng: “Tối qua ta đã nói với ngài, Vu Tượng đại nhân không phải bị bệnh cũng không phải bị thương, y chỉ tới lúc phải trở về vòng tay của Mẫu Thần.”
Trong mắt Khuê Mạt chứa hoài nghi: “Tên tư tế kia lại không nói giống anh.”
Ba Hách lạnh mặt: “Năng lực của các tư tế trị liệu khác nhau, cậu ta có thể mượn sức mạnh của thần, có thể sử dụng quả Vu Vận, còn ta thì không.”
Khuê Mạt nghe vậy thì cười âm hiểm, quả nhiên không có vu giả nào chống lại được sự mê hoặc của quả Vu Vận, ngay cả người thành thật như Ba Hách cũng đố kỵ với tên tư tế kia không phải sao?
“Ba Hách, vừa rồi anh cũng nghe thấy tên tư tế kia nói gì, hắn giảo hoạt y như lũ cáo trên thảo nguyên, nếu ngày mai Vu Tượng có thể tỉnh lại, hắn nhất định sẽ lấy cớ đó mà nói mình đã giao quả Vu Vận cho Vu Tượng, mà Vu Tượng tám phần cũng sẽ ngầm thừa nhận, dù sao y cũng từng dùng chiến hồn thề sẽ bảo vệ tên tư tế đó.”
Khuê Mạt quan sát vẻ mặt của Ba Hách, cố ý thở dài: “Nhưng nếu tên tư tế đó vẫn tiếp tục giữ quả Vu Vận, thì hắn sẽ càng ngày càng mạnh, mượn sức mạnh của quả Vu Vận, về sau hắn tất sẽ trở thành tư tế trị liệu vĩ đại nhất thiên hạ, mà Vu Tượng đã già rồi, thằng nhãi kia lại là đệ tử Chú Vu, liệu Vu Tượng có truyền vị trí đệ nhất tư tế cho nó không?”
Nét mặt Ba Hách cứng đờ: “Vậy thì sao?”
Khuê Mạt thở dài: “Thì không sao cả, chẳng qua, cũng như việc tất cả mọi người thích lấy Chú Vu và ta ra mà so sánh, về sau có đệ nhất tư tế trị liệu, ai còn nhớ tới tư tế trị liệu khác chứ?”
Ba Hách trầm mặc một chốc rồi giương mắt: “Khuê Mạt đại nhân, cuộc tụ hội ngày mai sắp bắt đầu, nếu Vu Tượng đại nhân vẫn hôn mê bất tỉnh, thì không có ích lợi gì đối với Vu Thành cả.”
“Ta biết, nếu tên tư tế kia có biện pháp cứu Vu Tượng thì càng tốt.” Khuê Mạt mỉm cười: “Ta cũng hy vọng Vu Tượng có thể sống qua cuộc tụ hội lần này.”
Ba Hách nghe ra ý trong lời Khuê Mạt, lại lần nữa trầm mặc rồi mới nói: “Khuê Mạt đại nhân, nếu ngài hy vọng ta sẽ làm cái gì đó cho ngài, vậy ngài đã nghĩ tới cái giá phải trả hay chưa?”
Khuê Mạt tới gần Ba Hách, đè giọng xuống cực thấp: “Nếu ta có thể có được quả Vu Vận, thì ta sẽ truyền thừa toàn bộ năng lực trị liệu mà tên tư tế kia mượn từ quả Vu Vận cho anh, chỉ một mình anh.”
Ba Hách đan hai tay vào nhau, cúi đầu trầm tư.
Khuê Mạt thấy y đứng yên không đi, liền biết sự tình đã thành công hơn một nửa, nhưng gã không để lộ chút vẻ mặt nào, ngược lại còn bỏ thêm một câu: “Ta có thể lấy chiến hồn ra thề.”
Thật lâu sau, Ba Hách mới nói: “Anh muốn ta làm cái gì? Ta nói trước, Vu Tượng đại nhân hiện giờ không thể xảy ra chuyện, ít nhất thì trong một khoảng thời gian ngắn là không thể. Ngoài ra, Phi Sơn…”
Khuê Mạt cắt ngang lời y: “Yên tâm, suy nghĩ của ta và anh giống nhau, mà chuyện ta muốn anh làm cũng rất đơn giản, chắc chắn sẽ không để Phi Sơn phát hiện. Phi Sơn chú ý đến ta và các tư tế khác, nên không chịu cho ta đến gần Vu Tượng, nhưng anh thì khác, anh chỉ cần…”
Ánh mắt Ba Hách dao động, bỗng nhiên, y bình tĩnh nhìn về phía khoảng trống trên mặt đất bên cạnh Khuê Mạt, y hoài nghi mình vừa thấy cái gì đó, nhưng chờ khi y nhìn kỹ, lại phát hiện mặt đất vẫn không có gì.
Khuê Mạt nói xong thì nhìn vẻ mặt y, thuận miệng hỏi: “Sao?”
Ba Hách lắc đầu: “Không có gì.”
Khuê Mạt rất nghi ngờ, cúi đầu nhìn nhìn tới nhìn lui xung quanh mình, cái bóng dưới chân gã cũng di động theo.
Dưới mặt đất, một con Cốt Chuột màu trắng dùng bốn cái móng vuốt nhỏ của mình nhanh chóng lấp kín cái lỗ vừa mới đào để thò đầu ra, sau đó lại tiếp tục nằm yên bất động.
Trong thần điện chủ, Nghiêm Mặc đang hỏi chuyện ‘người nhà bệnh nhân’.
“Trạng thái thân thể của Vu Tượng rất không bình thường, y mập lên không phải vì ăn quá nhiều đúng không?”
Phi Sơn không lập tức trả lời.
Chú Vu giải thích cho mình: “Ta không có nguyền rủa y, tuy ta từng nói như vậy, nhưng đó cũng không phải lời nguyền thật sự.”
Phi Sơn đương nhiên biết Chú Vu không có nguyền rủa Vu Tượng.
Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Tôi cần biết nguyên nhân thật sự khiến thân thể y biến thành như vậy, nếu không thì dù có cứu cũng chỉ là cứu nhất thời.”
Chú Vu thấy Phi Sơn còn đang do dự, lập tức cười nhạo: “Bây không nói thì bọn ta cũng đoán được, có phải là do năng lực tiên đoán không? Bất luận chuyện gì cũng đều phải trả giá, ta chỉ nguyền rủa vài người mà đã muốn chết muốn sống, huống chi là tiên đoán.”
Rốt cuộc Phi Sơn cũng gật đầu: “Không sai, mỗi lần Vu Tượng tiên đoán đều phải chịu thần trừng phạt, trừng phạt này là khiến thân thể em ấy không ngừng mập lên, dù là không ăn không uống thì cũng sẽ mập, hơn nữa mỗi lần trừng phạt sẽ tăng thêm gấp bội.”
Rất tốt! Cái hắn muốn chính là như vậy. Nghiêm Mặc thầm phấn chấn, nhưng trên vẻ mặt lại không để lộ ra. Hắn quả thật muốn giúp Vu Tượng khỏi hẳn, nhưng không phải bây giờ.
“Tôi có biện pháp để Vu Tượng đại nhân tỉnh lại, nhưng cũng chỉ có thể là tỉnh lại, hơn nữa sau khi tỉnh lại, Vu Tượng đại nhân tuyệt đối không thể tiên đoán nữa, nếu không…”
Đột nhiên! Sợi tinh thần mà Nghiêm Mặc thả ra ngoài rung động, đây là do Cốt Chuột cảm thấy nguy hiểm nên liên hệ với hắn.
Nghiêm Mặc lập tức im lặng, phân tâm kiểm tra xem Cốt Chuột gặp phải chuyện gì. Hắn thả Cốt Chuột ra là để theo dõi và điều tra Đại Tư Tế Không Thành, nhưng chờ khi hắn liên hệ với Cốt Chuột, lại nhìn thấy và nghe thấy một sự kiện ngoài ý muốn.
Ba người Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc bỗng nhiên yên lặng, còn cho rằng hắn đang tự hỏi xem làm sao để cứu Vu Tượng, nên không dám lên tiếng quấy rầy hắn.
Mấy phút đồng hồ sau, Nghiêm Mặc mở mắt ra, trong mắt là một tia sáng lạnh chợt lóe: “Phi Sơn đại nhân, bên cạnh anh và Vu Tượng đại nhân có bao nhiêu người có thể tin được?”
Phi Sơn không rõ tại sao Nghiêm Mặc lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng anh vẫn trả lời: “Chỉ cần là người trong thần điện chủ thì đều không có vấn đề gì cả.”
“Vậy tốt, từ giờ trở đi, ngoại trừ bốn người chúng ta, những kẻ khác, bất luận một ai cũng không được để hắn tới gần Vu Tượng đại nhân, cho dù là tư tế trị liệu cũng không ngoại lệ.” Nghiêm Mặc nói tới đây lại nhìn về phía Chú Vu: “Sư phụ, từ giờ đến mai, xin ngài ở cạnh Vu Tượng đại nhân, tốt nhất là một tấc cũng không rời.”
Chú Vu chớp mắt cười quái dị: “Bây đang đề phòng Khuê Mạt? Được thôi, dù sao chú thuật của con chó đó cũng thấp hơn ta một bậc.”
Nghiêm Mặc cảm thấy mình đã nhắc những gì nên nhắc, nhưng bất an trong lòng vẫn không biến mất, hắn còn bỏ sót thứ gì ư?
Cùng ngày, Nghiêm Mặc không đi đâu cả, ở ngay trong thần điện chủ nhờ sư phụ và Nguyên Chiến giúp hắn điều chế những dược vật mấu chốt để giải trừ nô lệ cốt. Đương nhiên, Chú Vu và Nguyên Chiến không biết thứ mà bọn họ đang điều chế là cái gì, chỉ cho rằng Nghiêm Mặc muốn chế nước thuốc để ngâm xương làm vũ khí trước khi cuộc tỷ thí bắt đầu.
Đêm đó, Nghiêm Mặc lại lần nữa rơi vào giấc mộng tựa thật tựa ảo, Ni Tháp Hồng Giác quả nhiên lại tới tìm, vừa đến liền chất vấn: “Tao bảo mày giết chết Vu Tượng, vì sao mi lại đi cứu hắn?”
Nghiêm Mặc thông qua một câu mà hiểu được hai điều, thứ nhất, nô lệ cốt có liên hệ tinh thần. Thứ hai, xung quanh quả nhiên có người giám thị hắn.
Ni Tháp cười lạnh: “Xem ra mày rất muốn nếm thử mùi vị khi bị trừng phạt một phen.”
“Khoan đã!” Nghiêm Mặc nhanh chóng tổ chức lại ngôn ngữ, nói: “Nếu anh có phái người giám thị tôi, vậy anh hẳn cũng biết lúc ấy tôi căn bản không thể cự tuyệt, nhưng tôi cũng không cam đoan rằng mình chắc chắn cứu được Vu Tượng.”
“Ngụy biện! Rõ ràng mày nói với tên Phi Sơn kia rằng mày có biện pháp cứu Vu Tượng!”
Nghiêm Mặc biến sắc: “Trong thần điện chủ cũng có người của anh?”
Ni Tháp ngạo nghễ nói: “Đó không phải điều mày cần biết, mày chỉ cần biết đừng hòng giấu tao được bất cứ thứ gì.”
Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt uất ức và phẫn nộ: “Nếu anh biết tất cả, vậy anh hẳn cũng biết chuyện sau đó tôi còn nói với Phi Sơn rằng khi Vu Tượng tỉnh lại tuyệt đối không thể sử dụng năng lực tiên đoán. Tôi đã cố gắng làm theo những gì anh dặn.”
“Nếu không phải như vậy, mày cho rằng đến bây giờ mày vẫn còn cơ hội giải thích sao?” Ni Tháp trào phúng xong liền hạ lệnh: “Vậy mày giả vờ rằng mày thất bại đi, tao không muốn thấy Vu Tượng tỉnh lại.”
“Không được!”
“Không được?” Ni Tháp tựa hồ như lập tức làm cái gì đó.
“A a a ——!” Đầu như bị kim thọc vào mà khuấy, Nghiêm Mặc ôm đầu kêu thảm thiết, hô to: “Bọn họ đều muốn giết tôi, chỉ khi Vu Tượng tỉnh lại và thực hiện lời hứa bảo vệ tôi, thì tôi mới có thể làm được những gì anh bảo!”
Ni Tháp đột nhiên hỏi: “Mày có được quả Vu Vận?”
Nghiêm Mặc động não thật nhanh, miệng không có chút tạm dừng nào mà vừa uất ức vừa phẫn nộ kêu to: “Tôi nào có quả Vu Vận gì! Nếu tôi có được quả Vu Vận thì tôi còn rơi vào kết cục bị anh nô dịch hay sao?”
“Hừ, quả Vu Vận, thứ kia cũng chỉ có lũ Vô Giác Nhân bọn mày thích, các bộ lạc trước từng có được quả Vu Vận nhưng không được mấy kẻ có kết cục tốt, năm đó bọn tao…” Ni Tháp im miệng, quát lớn: “Mày bị thần trừng phạt là sao nữa? Khi nào mới có thể khôi phục?”
Não còn đang co rút vì đau đớn, Nghiêm Mặc thống khổ nói: “Tôi không biết, cái này phải xem ý thần.”
Bóng đen Ni Tháp đảo quanh Nghiêm Mặc một vòng: “Thật ra tao đã xem thường mày rồi, thế mà lại có thể mượn được sức mạnh của của thần để khiến chiến sĩ thăng cấp, giao phương pháp tế thần và phép huấn luyện cho tao.”
Nghiêm Mặc căm giận: “Phương pháp tế thần không thể truyền cho người khác, thần đã hạ cấm chỉ cho tôi, không phải tôi không muốn nói, mà là căn bản không nói ra được. Nếu tôi mà có suy nghĩ muốn truyền phương pháp tế thần cho người khác, thì tôi sẽ lập tức quên đi phương pháp đó.”
“Còn phép huấn luyện?”
“… Anh muốn tôi truyền cho anh ngay bây giờ?”
“Sao, mày không muốn? Có phải mày…”
“Tôi đồng ý, đừng trừng phạt tôi.” Cậu thiếu niên bày ra vẻ mặt sợ hãi.
Ni Tháp hài lòng: “Ngay bây giờ, nhanh lên!”
Nghiêm Mặc không lề mề, nhanh chóng giảng giải lại bản huấn luyện sơ cấp.
Tán Bố, tôi học thuật luyện cốt của tộc Luyện Cốt các anh, bây giờ tôi dùng bản huấn luyện sơ cấp còn quý giá hơn đưa cho các anh, về sau tôi không còn mắc nợ gì các anh nữa!
Ni Tháp còn sợ hắn làm giả, vừa ghi nhớ vừa uy hiếp hắn: “Thứ này tốt nhất là hữu dụng, nếu vô dụng…”
“Tôi chỉ biết nó hữu dụng với Vô Giác Nhân, còn với tộc Luyện Cốt các anh có hữu dụng hay không tôi không biết.”
Một người dạy một người học, hơn nửa đêm qua đi, lúc Ni Tháp đi lại cảnh cáo Nghiêm Mặc lần nữa: “Mày lo mà làm việc cho tao, nếu làm tốt, sau này tộc Luyện Cốt tao chiếm lĩnh Đông Đại Lục, Cửu Nguyên bọn mày còn có thể làm nô tộc phụ thuộc, nếu không… mày sẽ biết hậu quả!”
Nghiêm Mặc cắn môi.
Ni Tháp cho rằng hắn đã bị dọa sợ: “Mày không thể cử động, vậy những chuyện tao muốn mày làm cũng không thể thực hiện, vốn dĩ nên trừng phạt mày một trận nhớ đời, để mày biết làm trái mệnh lệnh của tao sẽ phải gánh chịu hậu quả gì, nhưng phép huấn luyện của mày khá thú vị, có thể bù lại. Nhưng về sau mày không thể không làm gì cả, chẳng phải chiến sĩ của mày đã hơn cấp chín rồi sao? Vậy để chiến sĩ của mày ra tay đi, và Phi Sơn phải chết! Tao muốn nội trong hai ngày nhìn thấy kết quả!”
“…Vâng.” Hai ngày là đủ rồi!