Dị Thế Lưu Đày
Chương 413 : Bắt nạt tôi khi tôi không thể cử động?
Ngày đăng: 18:28 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Muốn quyết định tư tế lợi hại nhất, rất đơn giản, so vu thuật, luyện chế vu dược, chế tạo vũ khí là được.”
Ngày kế, mọi người thấy Vu Tượng tỉnh lại.
Mà khi Vu Tượng nhìn thấy mọi người, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Ha hả, không ngờ ta còn có thể tỉnh lại đó? Ta cho rằng lần này mình sẽ đi gặp Mẫu Thần luôn chứ, tiếc là Mẫu Thần bây giờ còn chưa muốn gặp ta.”
Có người chúc mừng Vu Tượng, có người vui tới bật khóc, nhưng cũng có người rõ ràng là giả vờ vui sướng.
Vu Tượng đại nhân quan sát đủ loại vẻ mặt của bọn họ một chốc, câu nói thứ hai là: “Quả Vu Vận ở chỗ ta, ta đã phái người mang tin tức đi mời tộc Côn Bằng mặt người tới, chỉ có họ mới biết cách chính xác để nuôi dưỡng quả Vu Vận.”
“Vu Tượng đại nhân!” Không ít người đồng thời hô lên.
Quyết định này của Vu Tượng nằm ngoài dự đoán của mọi người, không có ai nghi ngờ Vu Tượng đang nói dối, bởi vì nếu Vu Tượng vì bảo hộ tư tế Cửu Nguyên mà nói dối, thì Côn Bằng mặt người tới y sẽ lấy cái gì giao cho họ đây?
Vu Tượng mệt mỏi cử động thân thể đồ sộ của mình, khẽ thở dài: “Các người đã quên mất cuộc đại chiến giữa các tộc khi xưa à? Chiến sĩ không biết, vậy tư tế thì sao? Bất luận một bộ lạc nhân loại nào khi có được quả Vu Vận đều sẽ không có kết cục tốt, tất cả nhân loại sở hữu quả Vu Vận đều bị tham lam và ham muốn nuốt chửng. Tỉnh lại đi, trong các người có ai đã bị tham lam và ham muốn cắn nuốt, đừng u mê nữa.”
Chỉ tiếc, nếu có thể dùng một câu nói đơn giản để khiến tham lam biến mất, vậy trên đời này đã không có nhiều chiến tranh như vậy, đồng thời, tốc độ tiến bộ của nhân loại cũng sẽ chậm hơn rất nhiều.
Vu Tượng cũng biết lời mình nói rất vô dụng, nhưng y thân là đệ nhất tư tế, có vài lời y cần phải nói. “Mặt khác, trước khi cuộc tỷ thí bắt đầu, ta còn một việc muốn nói cho mọi người. Phi Sơn…”
Phi Sơn tay cầm một nắm hạt hướng dương rang, cái này là do Nghiêm Mặc chỉ rang, anh ta cắn một hạt ăn rồi phun vỏ hạt ra, vỗ vỗ Vu Tượng, bảo y nghỉ ngơi đi, còn lại cứ giao cho anh.
Phi Sơn lấy một cái loa nhỏ từ trong lòng ra, cái này là dùng nguyên tinh trao đổi với tư tế nhỏ nào đó, vẫy vẫy, cười: “Chúng thần tại thượng, vật nhỏ này thật thần kỳ! Khụ à! Điều Vu Tượng muốn nói với mọi người là, y già rồi, muốn nhường lại chiếc ghế đệ nhất tư tế của Vu Thành.”
“Cái gì?!” Mọi người đồng thanh hô.
Đám người Khuê Mạt tựa hồ như cũng hoàn toàn không ngờ Vu Tượng lại làm như vậy ngay trong hôm nay, cả đám đều ngơ ra.
Hiện giờ mọi người chỉ biết ngơ ngác, chờ khi bọn họ nghe Phi Sơn nói tiếp thì phát cuồng.
“Ầm!” La Tuyệt vỗ tay, tiếng sấm phát ra cắt ngang tiếng xôn xao ồn ào.
Phi Sơn tỏ vẻ cảm ơn với y, giơ cái loa nhỏ tiếp tục nói: “Vì thế, Vu Tượng và tôi quyết định, bao gồm cả Vu Thành, phàm là những tư tế, Đại Vu và thần thị lần này đến tham gia cuộc tụ hội, chỉ cần ai có thể đạt được thứ hạng đầu tiên trong cuộc tỷ thí, thì chiếc ghế đệ nhất tư tế của Vu Thành sẽ thuộc về người đó!”
“Ta không đồng ý!” Khuê Mạt đột nhiên đứng lên.
Du Gia và vài tên tư tế Vu Thành khác cũng tỏ vẻ không thể làm như vậy.
Trong sáu tư tế xếp hạng đầu, nhị tư tế Chú Vu chỉ nhìn đám người phản đối mà cười quái dị, tam tư tế La Tuyệt không nói gì, tứ tư tế Trùng Vu thì cúi đầu đùa nghịch con sâu nhỏ của y, lục tư tế Ba Hách thì nhíu mày.
Khuê Mạt tức giận: “Đúng là xằng bậy! Vị trí tư tế Vu Thành từ trước đến nay đều chọn trong số những người ở Vu Thành, các tư tế khác muốn tiến vào Vu Thành thì phải qua được khảo nghiệm của thần điện, hơn nữa chỉ có thể bắt đầu đi lên từ thần thị.”
“Khuê Mạt, ý của mi là cho dù trong cuộc tỷ thí có người đánh bại mi, nhưng người nọ muốn tiến vào Vu Thành, thì cũng phải bắt đầu từ thần thị? Cái mặt của mi lớn ghê vậy đó!” Là oan gia, huống chi còn có thù oán với nhau, Chú Vu vừa thấy Khuê Mạt mở miệng liền châm chọc gã.
Khuê Mạt lạnh mặt: “Đây là quy tắc!”
“Quy tắc? Nếu tư tế của thần điện Vu Thành mà bại bởi tư tế của các thế lực khác, thì sao dám xưng là đệ nhất tư tế?”
Nghe thấy những lời này của sư phụ, Nghiêm Mặc mới biết đệ nhất tư tế khác với Đại Tư Tế, chẳng trách mọi người đều quen gọi Vu Tượng là đệ nhất tư tế, mà không phải Đại Tư Tế.
Khuê Mạt còn muốn nói cái gì đó, nhưng Phi Sơn đã cướp lời trước: “Sự tồn tại của Vu Thành là cần thiết, về phần nguyên nhân, tôi nghĩ trong lòng mọi người đều biết rõ.”
Sự tồn tại của Vu Thành chính là kìm hãm và cân bằng? Nghiêm Mặc nghĩ.
Phi Sơn nói tiếp: “Ai cũng không muốn thấy địa vị của Vu Thành tuột xuống, nếu không thì sự tồn tại của Vu Thành còn có ý nghĩa gì nữa. Tôi và Vu Tượng cho ra cái quyết định này cũng là đã cẩn thận suy nghĩ rồi, Vu Thành chưa bao giờ cấm người khác tới học hỏi vu thuật và những năng lực khác, mà dựa theo tiên đoán cuối cùng của Vu Tượng, phiến đại lục này sẽ nhanh chóng rơi vào một mối hiểm họa lớn, chúng ta cần nhiều chiến sĩ cường đại hơn, cần nhiều tư tế cường đại hơn! Ai bất mãn với quyết định của tôi và Vu Tượng, vậy lấy thực lực bản thân ra để mà chiến thắng người khác, còn không, thì câm cái miệng lại!”
Khuê Mạt hít sâu một hơi, gã dám thề với thần, Vu Tượng và Phi Sơn đưa ra quyết định như vậy chính là nhằm vào gã!
“Ta đồng ý, Phi Sơn đại nhân nói đúng, đệ nhất tư tế của Vu Thành nên do tư tế cường đại nhất phiến đại lục này đảm đương.” Đại Tư Tế Hỏa Thành Lưu Diễm giơ một ngón tay phụ họa.
“Tôi cũng đồng ý, quy tắc cổ xưa truyền xuống nhiều năm đã đến lúc nên sửa lại. Tôi có kiến nghị, người đạt được chiếc ghế đệ nhất tư tế của Vu Thành vẫn có thể đảm nhiệm vị trí cũ của thế lực cũ.” Người tiếp theo tán thành là tam tư tế Thổ Thành Xà Đảm.
Đại Tư Tế Thổ Thành Khuê Chính trừng hắn, Xà Đảm rũ mi mắt.
“Đồng ý!” Ám Bặc của Ám Thành cũng mở miệng.
“Được, cứ làm như vậy đi.” Lại một tư tế nữa tán thành.
Khuê Mạt siết chặt hai tay. Nghe đi! Vì một cái ghế đệ nhất tư tế mà đồng minh của gã bây giờ đã bắt đầu gấp không chờ nổi mà thọc cho gã một dao!
Sự tình cứ thế được quyết định, sau khi Vu Tượng nhường chiếc ghế đệ nhất tư tế ra trong cuộc tụ hội năm nay, sửa lại quy tắc kế nhiệm vị trí tư tế lợi hại nhất trong cuộc tỷ thí.
Nhưng sau khi thảo luận, mọi người phủ quyết kiến nghị của Xà Đảm, tỏ vẻ nếu tư tế kia đã kế thừa vị trí đệ nhất tư tế Vu Thành, vậy phải từ bỏ vị trí tư tế ở thế lực cũ.
“Thế nào mới được coi như tư tế lợi hại nhất?”
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía bộ lạc Đỉnh Việt, Tri Xuân hỏi ra vấn đề mà mọi người quan tâm nhất.
La Tuyệt nhìn Phi Sơn, Phi Sơn chớp chớp mắt với y.
La Tuyệt vươn tay.
Phi Sơn: Có ý gì?
La Tuyệt vẫn vươn tay.
Phi Sơn hiểu ra, không tình nguyện lắm mà đưa cái loa cho y, còn không quên dặn dò một câu: “Đừng có làm hỏng đó, mắc lắm!”
La Tuyệt mắt không thèm chớp lấy một cái, lúc nào nói cũng phải rống to rất tốn sức đó có biết không, hôm trước y thấy tư tế nhỏ Cửu Nguyên sử dụng là đã rất thèm thuồng rồi, nhưng mấy ngày sau tư tế nhỏ kia cứ rúc trong thần điện chủ, mà thần điện chủ từ sáng hôm qua đến sáng hôm nay lại không cho ai tiến vào.
La Tuyệt cầm cái loa, giơ lên thử âm trước rồi mới nói: “Muốn quyết định tư tế lợi hại nhất, rất đơn giản, so vu thuật, luyện chế vu dược, chế tạo vũ khí là được.”
Tri Xuân lại hỏi: “Tỷ thí vu dược và chế tạo vũ khí khá dễ, nhưng vu thuật thì phải so làm sao? Tỷ như có người am hiểu tiên đoán, có người am hiểu trị liệu, vậy làm thế nào để phân chia cao thấp?”
Chắc La Tuyệt đã thương lượng với bọn Phi Sơn rồi, ngay cả tự hỏi cũng chưa mà đã trả lời: “Cách xét trong cuộc tỷ thí lần này sẽ hơi sửa lại đôi chút, kết quả tỷ thí, nếu là tỷ thí vũ lực, thủ lĩnh các thế lực cộng thêm một chiến sĩ cấp cao, cùng với hai chiến sĩ cấp cao của Vu Thành cùng xét, qua nhiều người nhất thì thắng. Nếu là tư tế tỷ thí, thì mười hai vị tư tế của Vu Thành và Đại Tư Tế của tất cả các thế lực cùng xét, cũng qua được nhiều người nhất thì thắng.”
Tuy vẫn có lổ hổng, nhưng cái này quả thật đã là phương pháp thỏa đáng nhất có thể nghĩ đến trước mắt, tất cả mọi người đều đồng ý.
La Tuyệt hỏi riêng thành Bạch Hi và bốn chủng tộc trí tuệ có muốn tham gia cuộc tỷ thí không, bốn chủng tộc đều uyển chuyển cự tuyệt.
Nghiêm Mặc cảm thấy bốn chủng tộc này rất thú vị, nếu nói bọn họ dựa vào Vu Thành thì lại có một hệ thống quản lý hoàn toàn độc lập và tự chủ, còn nếu nói bọn họ hoàn toàn độc lập thì bọn họ lại không muốn ra mặt.
“A Chiến, anh có cảm thấy bốn chủng tộc kia như tới để xem tuồng không?”
“Cái gì?” Nguyên Chiến không hiểu.
“À, ý là tới xem chúng ta chơi đùa.”
Nguyên Chiến ôm lấy hắn: “Bọn họ rất thông minh.”
“Đúng vậy, rất thông minh, chắc bọn họ còn ước gì nhân loại sẽ đấu tới chết sạch mới tốt.” Có điều, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, những chủng tộc trí tuệ này muốn tự bảo vệ mình, muốn đừng ngoài cuộc phân tranh của nhân loại, vậy cũng phải xem tộc Luyện Cốt có đồng ý hay không.
Tổng cộng có mười một thế lực, nếu từng người thì quá phí thời gian, chín thành cũng đã có biện pháp giải quyết vấn đề này.
Trước tiên, bắt đầu so đấu từ vu dược, mười một thế lực cùng tham gia.
La Tuyệt tuyên bố quy tắc: “So đấu vu dược ba lần, lần đầu tiên so thuốc cầm máu, thời gian chế thuốc trong vòng một tiếng chim kêu, chế ra thuốc rồi, thử nghiệm xem của ai cầm máu nhanh hơn, tốc độ khép lại nhanh hơn, thì tiến vào cửa tiếp theo.”
Vì phòng ngừa gian lận, quá trình chế thuốc phải diễn ra trước mặt mọi người, thảo dược cần thiết có thể tự mang, cũng có thể mượn của Vu Thành và các thế lực khác.
Bởi vì có hạn chế thời gian, rất nhiều thảo dược cần bào chế trước nếu không được chuẩn bị thì sẽ bị lỗ nặng, nhưng Cửu Đại Thượng Thành đều là những lão làng, đương nhiên sẽ không để mình bị thiệt như vậy.
Đỉnh Việt như đã được người báo trước, nên Tri Xuân không hề lộ ra vẻ bất an.
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Cửu Nguyên, bọn họ biết tư tế Cửu Nguyên hình như chỉ có một thiếu niên kia, hiện giờ thiếu niên kia tứ chi tê cứng, phải luyện chế vu dược thế nào đây?
Có người phản ứng hơi chậm, thẳng đến lúc này mới bừng tỉnh nói: “A, thảm rồi, tư tế nhỏ dù rất lợi hại nhưng cũng không thể tham gia tỷ thí, càng đừng nói tới việc tranh chiếc ghế đệ nhất tư tế của Vu Thành.”
Vẻ mặt của đám người Khuê Mạt không có chút động đậy nào, nếu không phải gã xác định tên tư tế kia quả thật không thể nhúc nhích, thì bọn họ sao dễ dàng đồng ý với quyết định của Phi Sơn và Vu Tượng chứ, còn không phải là vì thấy mối uy hiếp lớn nhất của mình đã không còn là uy hiếp nữa?
Nhưng Nghiêm Mặc thật sự không có cách nào tham gia cuộc tỷ thí à?
“Lạy chúng thần chúng linh, chư vị, tứ chi tôi không thể cử động, muốn chế thuốc cũng không có cách nào luyện chế, vậy tôi có thể tìm một người để giúp đỡ chứ?”
Đám người Khuê Mạt muốn phản đối, bọn gã muốn triệt để chặt đứt khả năng ảnh hưởng của Nghiêm Mặc, tiếc là La Tuyệt đã cướp lời trước: “Nếu các tư tế khác có thể mang hai dược nô vào giúp đỡ, vậy cậu đương nhiên cũng có thể.”
“Tôi không có dược nô, để thần thị Lạp Mạc Linh chúng tôi giúp tôi có thể chứ?”
“Không được!” Khuê Chính lớn giọng phủ quyết: “Người khác đều mang dược nô, thì sao mi có thể sử dụng thần thị!”
Nghiêm Mặc lười cãi cọ, đang định nói Thủ Trung giúp hắn, thì Đại Tư Tế Mộc Thành Triều Ca bên kia đã dịu dàng và nhã nhặn nói: “Nếu Mặc vu không ngại, bọn ta có thể đưa cậu một người dược nô.”
Nghiêm Mặc biết Mộc Thành có ý tốt, nhưng hắn không muốn nhận ý tốt này lắm.
Vừa lúc có người nào đó đang trông mong hắn thất bại, nào chịu để Mộc Thành giúp hắn, lập tức ồn ào Mộc Thành làm như vậy không hợp quy tắc.
Nghiêm Mặc nhận cơ hội giả giận, tùy tay chỉ vào Thủ Trung: “Vậy Thủ Trung giúp tôi đi!”
Mọi người vừa thấy Thủ Tung là nô lệ bị Thổ Thành đẩy qua, mà nô lệ này vốn chỉ là người chuyên phụ trách giết dã thú, nhóm lửa nướng thịt cho Khuê Chính, thế là gã không phản đối nữa.
Ngay cả Khuê Mạt và Khuê Chính cũng cảm thấy tên tư tế này muốn bất chấp tất cả.
Cuộc tỷ thí trên bãi đất trống xuất hiện một vòng tròn, mỗi tư tế của các thế lực tham gia đều phải tiến vào vòng, một khi bước vào, lúc thiếu dược vật luyện chế thì sẽ không được quay ra.
Nguyên Chiến bế Nghiêm Mặc vào nơi chỉ định trong sân tỷ thí, làm một cái ghế dựa ở bên trong để hắn ngồi, Thủ Trung căng thẳng, không biết nên làm cái gì.
Nguyên Chiến bị bắt phải rời đi, Nghiêm Mặc an ủi Thủ Trung: “Đừng sợ, ông cứ làm theo những gì tôi nói, làm không tốt cũng không trách ông.”
“Đại, đại nhân, tôi… không biết chế thuốc, một chút cũng không.” Thủ Trung gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Tôi biết, không phải sợ, ông không tin vào mình thì cũng phải tin vào tôi, ông có tin tôi không?” Nghiêm Mặc nói thật chậm, trong giọng nói tựa như mang theo ma lực khiến người ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thủ Trung nghe thấy giọng nói êm tai bình thản đó thì cũng dần bình tĩnh trở lại, thấy Nghiêm Mặc cười với mình, ông cũng theo bản năng mà đáp lại bằng một nụ cười.
“Rất tốt, thấy thảo dược trước mặt ông không? Nghiền nát chúng nó đi, không cần xác, chỉ cần nước, biết dùng dụng cụ không? Tôi dạy cho ông, rất đơn giản.”
Thủ Trung nơm nớp lo sợ mà học cách bào chế thảo dược.
Đại đa số người ở đây đều đang nhìn Cửu Nguyên, không ít người còn lộ vẻ trào phúng trên mặt, nếu tư tế kia mà luyện ra được loại thuốc cầm máu tốt nhất dưới tình huống như vậy, lại còn trong thời gian giới hạn, vậy hắn nhất định là đứa con do thần sinh ra!