Địa Đồ Di Cốt

Chương 13 : Máu trong nước

Ngày đăng: 16:31 19/04/20


Ngày 26 tháng 7; 1 giờ 45 phút chiều.



Alexandria, Ai Cập



Kat vùng vẫy trong những đợt sóng nhẹ.



Máy bộ đàm của cô đã tắt ngỏm cách đây mười giây. Cô cố nhòm dậy để kiểm tra với Monk. Cô thấy anh ta đang gí sát ống nhòm nhìn chăm chú.



“Bộ đàm…” Cô bắt đầu.



“Có điều gì đó không ổn”, anh nói, cắt ngang. “Hãy gọi những người khác đi”.



Cô lập tức hành động, ngụp xuống rồi hất đôi chân lên. Trọng lực đẩy cô lặn đúng một vòng. Không khí ùa vào áo lặn trong tình huống khẩn cấp giúp cô nhoài ra phía trước.



Lặn vào hang ngầm, cô dùng một tay tháo chốt khoá bình dưỡng khí. Nhưng sự dịch chuyển ở lối vào làm cô dừng lại.



Một bóng thợ lặn lao ra từ đường hầm ngầm. Đường kẻ sọc trên áo lặn màu đen cho biết đó là chỉ huy Pierce. Trong đường dây lại là một tiếng rú rít chói tai. Không có cách nào để thông báo tình trạng khẩn cấp.



Nhưng hình như cũng không cần thiết nữa.



Theo gót chỉ huy, hai người kia cũng đã rời đường hầm ngầm.



Vigor và Rachel.



Kat xoay người lại. Tắt chiếc máy Body Phone để chấm dứt sự can nhiễu, cô lao về phía Gray. Anh ta chắc hiểu có tiếng rú rít trong máy nghĩa là có sự phiền toái. Anh chỉ nhìn cô chăm chú qua mặt nạ rồi giơ một cánh tay chỉ chỉ vẻ như muốn hỏi.



Trên đó có ổn không?



Cô ra hiệu Ok. Không có hoạt động thù địch phía trên. Ít nhất là chưa có.



Anh cũng chả thu hồi những bình dưỡng khí đã để lại. Gray vẫy những người khác lại. Họ lao khỏi chỗ những tảng đá rồi hướng về phía con thuyền.



Một bên mạn thuyền, Kat để ý chiếc neo đã được kéo lên.



Monk đã sẵn sàng cho việc di rời ngay lập tức.



Kat nạp hơi đầy vào áo lặn rồi đạp về phía trước, vật lộn với bình dưỡng khí và móc treo. Phía trên, những người khác đã bơi trên mặt nước.



Một tiếng rú rít mới lại làm cô chói tai.



Lúc này không phải là máy bộ đàm rồi.



Cô cố tìm kiếm để xem nơi phát ra tín hiệu, nhưng trong nước bị ô nhiễm thật khó nhìn được. Có cái gì đó đang lao đến rất nhanh.



Là một sĩ quan tình báo hải quân, cô đã có quá nhiều thời gian trên tất cả các loại tàu, kể cả tàu ngầm. Cô nhận ra ngay tiếng rít đều đều.



Ngư lôi.



Gần trên chiếc tốc hạm.



Cô nhào lên phía trước song biết rằng mình sẽ không bao giờ đến kịp với họ được.



***



1 giờ 46 phút chiều.



Monk vẫn điều khiển động cơ thuyền trong khi vẫn quan sát tàu tốc hạm qua ống nhòm. Nó vừa biến mất sau mũi bán đảo. Nhưng anh đã thấy nó đi chậm lại một cách đáng ngờ vài giây trước đây, cách hai trăm thước Anh. Không có hoạt động gì đáng kể trên boong tàu nhưng anh đã để ý có một loạt bong bóng sùi lên chung quanh khi con tàu chậm rãi ra xa.



Rồi anh nghe tiếng rú rít trong máy bộ đàm. Kat xuất hiện vài giây sau đó.



Họ phải rời khỏi đây ngay. Anh linh tính điều ấy trong đầu.



“Monk!” Có tiếng gọi anh. Đó là Gray, nhô lên từ phía cảng.



Lạy Chúa.



Anh bắt đầu hạ thấp ống nhòm khi phát hiện ra một vật đang lao qua nước. Một vật kim loại.



“Mẹ kiếp…”



Bỏ ống nhòm xuống, đẩy mạnh cần lái. Con tàu lao ra phía trước với tiếng rồ lên của động cơ. Anh vận bánh lái. Cách xa Gray.



“Tất cả mọi người xuống” anh hét lên rồi chụp mặt nạ vào mặt. Anh cũng không còn thời gian để kéo khoá bộ quần áo lặn.



Với chiếc thuyền đang lao nhanh, Monk chạy đến khoang cuối, trèo lên thành tàu rồi nhảy xuống nước.



Quả ngư lôi nổ phía sau anh. Sức ép của cú nổ làm anh lộn ngược. Có cái gì đó kéo anh từ phía dưới, đập mạnh vào hàm răng. Anh quật xuống nước, lộn trên mặt nước biển rồi bị một ngọn lửa đuổi theo.



Trước khi nó kịp liếm vào người anh, anh đã rơi xuống vòng tay êm ái của biển cả.



***



Rachel vừa nhô lên khi Monk hét to. Cô nhìn thấy anh chạy về cuối tàu. Phản ứng trước vẻ hốt hoảng của anh, cô ngụp vội xuống rồi lặn đi.



Vụ nổ đến.



Chấn động mạnh quá, nước đập mạnh vào tai cô qua cả bộ quần áo lặn cô đang mặc.



Mặt nạ lặn bị vỡ. Nước mặn tràn vào.



Cô cố ngoi lên mặt nước, mắt cay xè vì nước biển.



Khi đã ngoi lên mặt nước, cô xả hết không khí, ho rồi khạc mạnh. Những mảnh vụn tiếp tục rơi như mưa xuống mặt biển. Con thuyền rung mạnh rồi bùng cháy. Những con sóng lửa xăng toả ra khắp nơi.



Cô tìm kiếm trên mặt biển.



Không có ai cả.



Rồi ở phía bên trái cô, một thân hình nhô lên khỏi mặt nước, đó là Monk, mặt đờ đẫn, ngây dại.



Cô lao tới, nắm lấy một cánh tay anh ta. Mặt nạ của Monk đã xoay ngược trên đầu. Cô cố giữ anh khi anh ta ra sức khạc nhổ.



“Mẹ kiếp” Monk khạc ra rồi kéo ngược chiếc mặt nạ về đúng chỗ.



Một tiếng động mới xuất hiện dưới nước. Cả hai quay lại.



Rachel thấy một chiếc tàu cao tốc lớn lượn vòng quanh pháo đài rồi hướng về phía họ.



“Lặn xuống!” Monk thét lên.



Họ cùng nhau ngụp xuống dưới nước. Vụ nổ làm bùn cát bay mù mịt không thể nhìn thấy gì trong vòng vài feet.



Rachel chỉ về hướng lối vào của hang ngầm đã bị bùn che lấp. Họ phải đến chỗ cất mấy cái bình ôxy, nguồn cung cấp khí thở đang rất cần.



Tiến đến một đống đá, cô cố tìm kiếm chỗ vào cửa hang. Thế những người khác ở đâu rồi?



Cô vẫn quanh quẩn chỗ đám đá cuội lớn. Monk vẫn bơi cùng với cô nhưng anh đang đánh vật với bộ quần áo lặn. Anh mới kéo khoá lên được một nửa. Khoảng trên bị bật tung cả cuộn góc.



Thế những chiếc bình ôxy đâu rồi. Liệu Rachel có tìm thấy không?



Một vật đen sì chạy qua đầu họ, lui ra xa bờ. Tàu cao tốc.



Theo suy nghĩ của Monk, chính cái đó là nguồn gốc của những phiền toái cho họ.



Một áp lực mạnh đang dâng lên trong ngực Rachel.



Ánh sáng chói loà chiếu sáng trên đầu, cô di chuyển theo phản xạ tự nhiên về phía trước hy vọng có thể tìm thấy bác cô hoặc Gray.



Vượt qua chỗ tối, những tên thợ lặn bơi về phía sáng, bám vào cái máy lặn. Bùn đất bám theo chúng.



Những kẻ đó đã lập ra một cái bẫy gần với bờ biển.



Phản chiếu dưới ánh đèn chiếu sáng là những mũi tên bằng kim loại sáng loáng. Những khẩu súng ngắn.



Như thể nhấn mạnh hơn nữa mối đe doạ, một tiếng bụp phát ra. Một mũi tên lao về phía Monk. Anh né người sang bên. Ngọn lao xuyên qua phần trên phanh ra của áo lặn.



Rachel giơ hai tay lên về phía những gã thợ lặn.



Một trong hai tên chỉ ngón tay cái ra hiệu họ phải ngoi lên mặt nước.



Bị bắt rồi.



***



Gray cố gắng giúp Vigor.



Vị linh mục bị va đập vào anh khi con thuyền nổ tung. Ông bị một mảnh thuỷ tinh bắn vào đầu, cắt ngang qua cổ. Máu trào ra từ vết cắt. Anh chưa biết vết thương có nặng lắm không nhưng ông bác của Rachel xem ra đã xỉu đi.



Gray cố lấy được mấy cái bình ôxy rồi cố buộc vào ông linh mục. Gray ra hiệu cho ông khi khí ôxy tràn vào rồi vòng tới bình thứ hai để cài chốt.



Anh hít mấy hơi thật sâu.



Anh nhìn cửa vào hang ngầm. Không thể nào trốn ở đây được. Nhất định tụi Long Đình sẽ tới đây. Gray không muốn mình bị cài bẫy trong một cái mộ khác nữa.



Nắm lấy bình ôxy, Gray chỉ ra hướng khác.



Vigor gật đầu nhưng mắt ông vẫn tìm kiếm trong đám nước vẩn đục.



Anh đọc được nỗi lo sợ của ông.



Rachel.



Bất cứ kiểu gì họ cũng phải sống sót. Gray đi trước dẫn theo Vigor. Họ phải tìm được một cái khe lõm trong những tảng đá cuội lớn để nấp. Lúc trước, anh đã để ý có một tảng đá lớn cách đấy chừng mười thước Anh, bị hất lộn ngược cạnh những tảng khác.



Anh hướng dẫn Vigor đi dọc theo tảng đá. Con tàu lại xuất hiện. Anh đẩy linh mục vào bóng tối, rồi ra hiệu ông cứ ở đó, đeo cái bình ôxy vào, buông tay ra.



Anh giơ tay lên rồi làm một vòng tròn.



Tôi sẽ đi kiếm những người khác.



Vigor gật đầu, có vẻ như vẫn hy vọng.



Gray quay lại chỗ hang ngầm nhưng anh vẫn tiến gần đáy biển. Có thể những người khác sẽ quay lại lấy bình ôxy. Anh lách qua các khu vực tối om và men theo các tảng đá cuội lớn.



Khi anh tiến đến gần lối vào hang ngầm, một tia sáng xuất hiện. Gray lui lại. Những tia sáng khác nhau chiếu vào các tảng đá rồi chĩa ra ngoài.



Anh chuyển dịch vào chỗ tối đằng sau một tảng đá chờ xem sao.



Sau vài giây, một mệnh lệnh nào đó được truyền đi. Một nhóm năm thợ lặn nữa, từng người một bơi vào trong hang ngầm. Gray nhận ra bóng mảnh mai cuối cùng vào khu mộ.



Seichan.



Gray quay lại. Không có đồng đội nào của anh sẽ tới đây giờ này.



Khi anh lao ra từ chỗ nấp, một thân hình ào tới trước mặt như xuất hiện từ nơi vô định.



To lớn. Mũi súng ấn chặt vào khoang bụng anh.



Ánh sáng chói chang xung quanh.



Đằng sau cái mặt nạ. Gray nhận ra khuôn mặt nặng như chì của Raoul.



***



Rachel giúp Monk. Mũi tên đã ghìm chặt cái áo lặn của anh vào đáy biển. Cô kéo giúp anh ra.
“Hắn có năm ngón tay về phía này.” Raoul nói thêm. “Chúng tao sẽ bắt đầu với những ngón đã bị gãy. Chúng không còn sử dụng được nữa.” Hắn giơ cái rìu lên.



“Không...” Rachel hét lên.



“Xin đừng...” Monk khò khè nói với cô.



Tên lính dùng báng súng đập vào đầu anh.



“Tôi sẽ nói với các ông.” Rachel bật ra.



Cô nói rất nhanh, giải thích tất cả những gì đã xảy ra từ khi phát hiện xác của Alecxander đến việc kích hoạt những chiếc pin cổ. Cô không chừa lại gì trừ sự thật.



“Chúng tôi phải mất một chút thời gian nhưng đã giải được câu đố... bản đồ, bảy kỳ quan thế giới... tất cả chỉ về nơi bắt đầu. Một vòng khép kín. Trở lại Rome.”



Cặp mắt của Alberto sáng lên khi nghe câu chuyện, chốc chốc lại hỏi thêm vài ba câu rồi lại gật đầu. “Đúng.... đúng...”



Rachel kết thúc. “Đó là tất cả những gì chúng tôi biết.”



Alberto quay lại Raoul. “Cô ta nói dối.”



“Tôi nghĩ như vậy.” Hắn vung chiếc rìu xuống.



***



4 giờ 16 phút



Raoul rất thích nghe tiếng thét của phụ nữ.



Hắn kéo chiếc rìu khỏi chỗ vừa chặt xuống boong. Hắn chặt xuống chỉ cách ngón tay của nạn nhân một sợi tóc. Hắn lại vác chiếc rìu lên vai rồi quay lại chỗ người đàn bà. Mặt cô trắng bệch không còn một hột máu.



“Lần sau sẽ là thật.” Hắn cảnh cáo.



Tiến sĩ Alberto tiến lên phía trước. “Anh bạn to lớn của chúng ta ở đây đã chụp được một góc của cái kim tự tháp trung tâm. Bên ngoài của nó có một lỗ hình vuông. Một điều mà cô quên không đề cập. Và tội quên thì cũng nặng như tội nói dối. Có phải như vậy không Raoul?”



Hắn vung cái rìu lên. “Liệu chúng ta có thử lần nữa không?”



Alberto tiến sát đến Rachel. “Không cần thiết phải bắt bạn cô phải chịu đựng. Tôi biết chắc là đã lấy được cái gì đó từ ngôi mộ. Sẽ không có nghĩa gì nếu chỉ một cách mù quáng vào Rome mà không có thêm chứng cứ gì nữa. Bọn cô lấy cái gì từ kim tự tháp?”



Những giọt nước mắt lăn trên gò má cô.



Raoul đọc được sự đau đớn giày vò trên mỗi đường nét của khuôn mặt cô. Bỗng dưng hắn thấy cương cứng khi nhớ lại vài giây trước đó. Qua tấm gương một chiều hắn đã quan sát một trong những con điếm của gã thuyền trưởng dùng tay kiểm tra tất cả những bộ phận thầm kín trên cơ thể Rachel. Hắn đã muốn tự mình kiểm tra cơ thể cô nhưng viên thuyền trưởng từ chối. Tàu của hắn, đó là quy luật Raoul không thể ép được. Viên thuyền trưởng ở trong một tâm trạng bực bội từ khi nghe tin Seichan bị chết cùng với nhiều tên trong tốp của Raoul.



Tuy nhiên, thể nào thì hắn cũng sẽ tiến hành kiểm tra riêng biệt đối với cô gái.... hắn đã tính sẽ không làm một cách nhẹ nhàng như vậy.



“Lấy cái gì nào?” Alberto tiếp tục hỏi.



Raoul dang rộng đôi chân, giơ cái rìu cao lên quá đầu. Bàn tay mới bị thương của hắn đau nhói nhưng hắn mặc kệ. Có thể cô ta sẽ không chịu nói... có thể cái đó chưa đủ mạnh.



Bỗng nhiên, giọng nói của người đàn bà bật lên nức nở “Một cái chìa khoá... chìa khoá bằng vàng.” Cô ta thụp xuống mặt boong. “Gray... chỉ huy Gray cầm chìa khoá.”



Đằng sau những giọt nước mắt của cô. Raoul nghe thấy một tia hy vọng qua giọng nói.



Hắn biết một cách để dập tắt cái đó.



Hắn vung mạnh cái rìu bổ xuống thật mạnh. Cái rìu chặt đứt bàn tay của Monk.



***



4 giờ 34 phút chiều



“Đến giờ phải đi rồi.” Gray nói.



Anh đã cho Vigor và Kat thêm bốn mươi lăm phút để gọi đi các bệnh viện địa phương và trung tâm y tế, thậm chí thực hiện cả những cuộc gọi bí mật đến cảnh sát địa phương.



Có thể họ bị thương, không thể tiếp xúc với nhóm. Hoặc họ đang bị tống giam trong một nhà tù.



Gray đứng thẳng dậy khi chiếc điện thoại vệ tinh của anh kêu lên trong túi sách.



Tất cả mọi cặp mắt đều quay lại.



“Lạy Chúa,” Vigor thở hắt.



Chỉ có một ít người biết số phone rày: Giám đốc Crowe và đồng đội thuộc nhóm của anh.



Gray nắm lấy điện thoại rồi kéo cần ăngten. Anh dịch đến sát cửa sổ hơn.



“Chỉ huy Pierce,” anh nói.



“Tao sẽ nói rất ngắn, vì vậy sẽ không có sự nhầm lẫn.”



Gray sững người. Đó là Raoul. Điều này chỉ có nghĩa là...



“Tụi tao đang có con đàn bà và tên đồng bọn của mày. Mày phải làm chính xác như tụi tao yêu cầu nếu không tụi tao sẽ gửi những cái đầu của chúng nó tới Washington và Rome... tất nhiên là sau khi đã thoả mãn với cơ thể tụi nó.”



“Làm sao tao biết được là họ vẫn...?”



Có tiếng ngắt quãng ở đầu dây bên kia. Một giọng phụ nữ rú lên. Anh nghe thấy có cả nước mắt sau những từ đó. “Chúng nó... tôi... chúng đã chặt đứt bàn tay của Monk rồi. Anh ấy...”



Máy nghe bị giật đi.



Gray cố không có phản ứng gì. Bây giờ thì chưa phải là lúc. Tuy nhiên, những ngón tay của anh bám chặt vào máy. Tim anh như thắt lại, làm anh bối rối.



“Mày muốn gì?”



“Cái chìa khoá vàng từ ngôi mộ.” Raoul nói.



Vậy là chúng đã biết rồi. Gray hiểu tại sao Rachel lại tiết lộ điều bí mật. Làm sao cô không nói được? Chắc cô tính toán đổi thông tin lấy tính mạng của Monk. Họ sẽ an toàn chừng nào bọn Long Đình biết Gray vẫn còn giữ chiếc chìa khoá. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng sẽ không tiếp tục hành động tàn bạo hơn nếu anh không chịu hợp tác với chúng. Anh nhớ lại tình trạng của những linh mục bị tra tấn ở Milan.



“Mày muốn chuyện đổi chác phải không?” Anh bình tĩnh nói.



“Có chuyến máy bay của hãng hàng không Ai Cập rời Alecxandria lúc 20 giờ 10 phút đi Geneva, Thuỵ Sỹ. Mày sẽ đi trên chuyến bay đó, chỉ một mình mày thôi. Bọn tao sẽ thu xếp giấy tờ giả và vé của mày ở một ô tủ vì vậy nên sẽ không có truy cứu điện tử nào theo dõi chuyến bay của mày. Cũng trong ô kéo đó, mày sẽ tìm thấy những chỉ dẫn tiếp theo. Mày không được liên hệ với sếp của mày ở Washington hoặc Rome. Nếu mày làm thế, bọn tao sẽ biết ngay. Mày đã rõ chưa?”



“Được,” anh bặm môi lại, “nhưng làm sao tao biết được mày sẽ giữ cam kết đến cùng?”



“Mày không cần biết. Nhưng với một cử chỉ thiện chí, khi mày hạ cánh xuống Geneva, tao sẽ liên lạc với mày nữa. Nếu mày hành động một cách chính xác theo lệnh của bọn tao, tao sẽ thả tên đồng đội của mày. Nó sẽ được đưa tới một bệnh viện địa phương ở Thuỵ Sỹ. Bọn tao sẽ chuyển sự khẳng định thoả đáng về điều này cho mày. Còn con đàn bà sẽ vẫn bị giữ đến khi mày trao lại chiếc chìa khoá vàng.”



Gray biết rằng việc gợi ý trao trả Monk có thể là thực nhưng không phải xuất phát từ thiện chí. Tính mạng của Monk là một bước trong vụ mặc cả, một cái mồi để dụ Gray hợp tác. Anh cố gắng không nhớ đến những lời của Rachel lúc trước. Chúng đã chặt một tay của Monk.



Anh không có sự lựa chọn.



“Tao sẽ đi chuyến bay đó.” Anh nói.



Raoul cũng chưa hết. “Những đứa khác trong nhóm của mày... con chó cái kia và linh mục... được tự do muốn đi đâu thì đi nếu như tụi nó im lặng và không ngáng đường. Nếu như chúng đặt chân lên Italy hoặc Thuỵ Sỹ thì coi như thoả thuận chấm dứt.”



Gray trợn mắt. Anh hiểu việc không cho hai người kia đến Thuỵ Sỹ... nhưng tại sao lại Italy? Điều này làm anh suy nghĩ. Anh hình dung ra bản đồ của Rachel. Đường anh đã vạch, chỉ đến Rome. Rachel đã tiết lộ khá nhiều nhưng không phải là tất cả.



Cô ấy cũng khá đấy chứ.



“Đồng ý.” Gray nói, trong đầu anh đã hiện ra nhiều viễn cảnh.



“Nếu như có trò gì xấu chơi, mày sẽ không bao giờ gặp lại con đàn bà và đồng đội của mày nữa… trừ trường hợp từng phần cơ thể chúng sẽ được gửi đi hàng ngày…” Đường dây ngưng lại.



Gray hạ máy điện thoại xuống rồi quay sang hai người kia. Anh nhắc lại cuộc đối thoại đầy đủ để tất cả đều hiểu. “Tôi sẽ đi chuyến bay đó.”



Mặt của Vigor trắng bợt, điều ông lo nhất đã xảy ra.



“Chúng sẽ phục kích anh vào bất kỳ lúc nào.” Kat nói.



Anh gật đầu. “Nhưng tôi tin rằng chừng nào tôi tiếp tục đi về phía chúng, chúng vẫn để yên. Chúng không mạo hiểm mất chiếc chìa khoá nếu âm mưu thất bại.”



“Thế còn chúng tôi thì sao?” Vigor hỏi.



“Tôi muốn cả hai người đi Avignon. Giải đáp điều bí mật ở đấy.”



“Tôi… tôi không thể,” Vigor nói. “Rachel…” Ông ngồi phịch xuống giường.



Gray nghiêm mặt. “Rachel đã mang cho chúng ta một cơ hội mong manh ở Avignon, phải trả bằng máu và một phần thân thể của Monk. Tôi không muốn những cố gắng của họ bị vô ích.”



Vigor ngước nhìn anh.



“Ông phải tin tưởng tôi.” Thái độ của Gray bỗng nghiêm nghị hẳn. “Tôi sẽ cứu được Rachel. Ông hãy nhớ lời tôi.”



Vigor nhìn anh, như cố gắng đọc điều gì đấy. Những gì ông thấy có vẻ như giúp ông có thêm chút quyết tâm.



Gray hy vọng thế là đủ.



“Anh định làm thế nào?” Kat bắt đầu.



Gray lắc đầu, bước đi. “Từ giờ trở đi có lẽ chúng ta càng ít biết về hành động của nhau càng tốt.” Anh bước ngang qua họ rồi thu thập đồ vào túi xách. “Tôi sẽ liên lạc với các bạn sau khi cứu được Rachel.”



Anh bước ra.



Với một hy vọng.



***



5 giờ 55 phút chiều



Seichan ngồi trong bóng tối, tay vẫn cầm mẩu dao bị gãy.



Ngọn lao xuyên qua vai cô vẫn ghim chặt cô vào tường. Mũi lao dài hơn một in xuyên qua dưới bả vai, đi qua các động mạnh chủ và xương bả vai. Nhưng cô vẫn bị dính chặt tại chỗ. Máu vẫn rỏ tong tỏng không dứt vào phần trong của chiếc áo lặn.



Mỗi cử động đều đau đớn.



Song cô vẫn sống.



Tên cuối cùng trong nhóm Raoul đã im lặng rời khỏi đây, từ lúc đó ánh đèn flash cuối cùng cũng đã tắt. Quả bom cháy Raoul kích hoạt để phá huỷ căn phòng phía bên kia đã không động chạm tới đây. Cơn nóng hầm hập lúc ấy làm cô ngột ngạt nhưng giờ đây cô lại mong được nóng như vậy.



Lạnh thấu xương dù cho cô vẫn mặc bộ áo lặn. Những tảng đá đã cướp mất thân nhiệt của cô. Mất máu cũng không giải quyết được gì.



Seichan quyết không chịu thua. Cô vẫn cầm mẩu dao gãy trên tay. Cô cố gắng cậy vào tảng đá nơi mũi nhọn của ngọn lao ghim chặt cô vào đó. Nếu như cô có thể đào nó, làm ngọn lao lỏng ra…



Tất cả những gì còn lại là phần còn lại dài tới ba in của ngọn lao. Ngón tay của cô dấy máu từ lưỡi dao và đá nhọn. Thật là một cố gắng tuyệt vọng.



Mồ hôi lạnh toát ướt cả khuôn mặt của cô.



Ở phía ngoài, một luồng ánh sáng xuất hiện. Cô nghĩ có lẽ đó là do mình tưởng tượng. Cô quay đầu lại. Đường hầm như sáng lên. Ánh sáng đã nhìn thấy rõ.



Có tiếng khua nước. Ai đó đang tới.



Seichan nắm chặt mẩu dao vừa sợ vừa hy vọng.



Ai vậy?



Một bóng đen nhổm lên. Một thợ lặn. Ánh đèn flash làm cô hoa mắt khi một thân hình trèo vào.



Cô nheo mắt để tránh ánh đèn bừng sáng đột ngột.



Người thợ lặn hạ thấp đèn flash.



Cô lập tức nhận ra một khuôn mặt quen thuộc khi anh ta giật bỏ mặt nạ tiến tới. Chỉ huy Gray Pierce.



Anh bước tới chỗ cô rồi nhấc ra một lưỡi cưa. “Chúng ta hãy nói chuyện.”