Địa Hạ Phách Mại Sở

Chương 13 :

Ngày đăng: 06:13 19/04/20


Lăng Việt ở sau khi mặc quần áo vào, bị nam nhân mua hắn bịt kín mắt, dẫn theo đi ra ngoài.



Người này thời khắc đó muốn giữ một khoảng cách lãnh đạm, khiến Lăng Việt suy đoán hắn cũng không phải là người chân chính mua hắn.



Lăng Việt vuốt ghế ngồi thuộc da dưới tay, lại sờ sờ kết cấu cửa, đại khái có thể đoán được hắn bị đẩy lên loại nhỏ phi hành khí, chắc là một chiếc phi thuyền gia dụng.



Cùng với hoảng động nhỏ nhẹ, phi thuyền bay lên.



Kế tiếp, Lăng Việt bị đè xuống tiêm thuốc mê, ngủ thẳng một mạch đến khi hạ cánh.



Hậu di chứng khiến Lăng Việt đầu rất choáng, hắn ngồi xuống thật lâu mới hoàn toàn thanh tỉnh.



Gian phòng lắp đặt thiết bị phong cách Âu Châu xa hoa, giường đặc biệt lớn, chiếm gần nửa phòng.



Lăng Việt cảm thấy trên người trống rỗng, cúi đầu vừa nhìn, trên người bị thay đổi một bộ áo ngủ mỏng khinh bạc, màu đen của giường làm lộ rõ màu da hắn nguyên vốn cũng không khỏe mạnh càng thêm tái nhợt.



Cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là bởi vì trong phòng có mở hệ thống sưởi.



Lăng Việt nhảy xuống giường, đi chân trần đẩy cửa ra, đứng ở trong hành lang sửng sốt, đây là lầu hai, cúi người nhìn lại, dưới lầu rộng rãi có vài tên người hầu đang quét dọn.



Khoảng cách quá xa, cũng nhìn không ra là người máy hay là người thật.



Lăng Việt chạy xuống lầu, chính người nọ vừa mới ở viện bán đấu giá mua hắn từ bên ngoài tiến đến, nhìn thấy Lăng Việt rồi nói, “Thỉnh không cần đi loạn, chủ nhân đêm nay sẽ trở về.”



Lăng Việt nhếch môi dưới, tĩnh táo nói, “Là ai?”



Đối phương nghiêm mặt nói, “Buổi tối ngươi sẽ biết, thuận tiện nhắc nhở ngươi, nơi này là tiểu đảo chủ nhân nghỉ ngơi, linh vũ hào (máy bay chuyên dụng) sẽ đúng giờ đưa đón, trừ phi ngươi có thể bơi về lục địa, bằng không không cần đào tẩu.”



Linh vũ hào là phi thuyền dân dụng tân tiến hiện nay, giá trị chế tạo rất cao, tính năng trác việt, không chỉ có thể đại triện thủ cước ở lục địa và không trung, còn có thể lặn xuống đáy nước trăm mét, sánh ngang loại tàu ngầm nhỏ.



Lăng Việt ngực hơi lạnh, trên mặt dậy sóng nhưng không sợ hãi.



“Ta là Niếp Văn, có chuyện gì ngươi có thể tìm ta, gọi người hầu cho ta biết là được, hoặc là dùng bộ đàm, trên vách tường bên tay phải cửa, nhấn 001 có thể trực tiếp gọi đến phòng của ta, lúc ta không có mặt, mời nhẫn nại.” Niếp Văn nhìn như cung kính nói.



Một bộ trung cẩu dáng dấp, người như vậy Lăng Việt thấy nhiều rồi, biết hắn cái gì cũng sẽ không nói.



Lăng Việt cười lạnh một tiếng, “Ta đói bụng.”



Hắn quả thực đói bụng, ở nơi Cầm Khâm một ngày đêm, Cầm Khâm chích cho hắn một chén nước trong.



Niếp Văn khom lưng nói, “Tốt, thỉnh ngài ở trong phòng chờ, thức ăn lập tức sẽ phái người đem vào. Kiểu Trung Quốc hay kiểu Âu Tây?” Dứt lời làm ra tư thế mời, ý bảo Lăng Việt trở về phòng.



“Kiểu Trung Quốc.”



Lăng Việt trở lại bên trong phòng, kéo ngăn tủ bắt đầu tìm y phục, nhưng lần kéo tất cả ngăn, ngoại trừ đồ lót hay các loại áo ngủ, áo ngủ đều là mỏng như lụa, thấu như cánh ve, dụng ý rất rõ ràng có thể thấy được.



Lăng Việt bỗng nhiên cảm thấy một trận ngất xỉu, vội vã tựa trên cửa tinh tế thở dốc, chờ cảm giác hôn mê qua đi, mới lấy ra một bộ tương đối kín đáo chút cầm trên tay.



Bên trong phòng là có cả phòng tắm, Lăng Việt khóa cửa, mở vòi sen.



Nước nóng trút xuống người hắn, thấm ướt y phục đơn bạc, Lăng Việt lại cởi nó ném bên cạnh bồn tắm.



Cọ rửa thân thể, Lăng Việt quay qua cái gương trên bồn rửa mặt đờ ra, đó là bộ áo ngủ màu đen, mặc dù y phục của hắn không có thấu quang như vậy, nhưng vẫn là xa xa vượt qua phạm vi tiếp thu của Lăng Việt. Hai tay chà xát cánh tay một chút, Lăng Việt đem nước lạnh dội lên mặt.



Gian phòng ám tàng âm thanh hệ thống bỗng nhiên được nối đến, truyền ra thanh âm: “Ngài khỏe, cơm nước của ngài đã chuẩn bị ổn thỏa.”



Lăng Việt rút ra khăn mặt lau sạch giọt nước sau đó thuận thế khoác lên trên đầu, kéo cửa bán trong suốt, tượng điêu khắc gỗ văn cổ trên bàn trà sau đó dọ lên hai món mặn, một chén cơm và một cái đĩa hoa quả.



Lăng Việt một tay lau tóc ngồi vào ghế sa lon, tay kia cầm lấy chiếc đũa chọn vài món, đưa lên cái miệng nhỏ rồi để vào trong…



Nhai vài cái, Lăng Việt để đũa xuống, ngẩng đầu ở bên trong phòng nhìn bốn phía xung quanh, sau đó bưng thức ăn đổ vào trong bồn cầu, chỉ chừa lại ít canh thừa, thoạt nhìn như là ăn xong rồi.



Ngoại trừ hoa quả là chân chính vào bụng Lăng Việt, cái khác tất cả đều cấp cống thoát nước.



Lăng Việt nằm ở trên giường, tuy rằng thấp thỏm trong lòng, nhưng chung quy chống đỡ hết mức hai ngày này lăn qua lăn lại, dần dần đi vào giấc ngủ.



Thẳng đến bóng đêm phủ xuống, mây hồng sáng lên.



Lúc Niếp Văn gõ cửa, Lăng Việt kỳ thực đã tỉnh, nhưng hắn không hề động, đợi được Niếp Văn mở miệng hắn mới mở mắt ra.



Con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào Niếp Văn, Lăng Việt nói, “Ngươi cho ta ăn cái gì?”



“Ngươi nên đi gặp chủ nhân.” Niếp Văn quay đầu nói, “Đi thôi!”



Một gã nam nhân vóc người khỏe mạnh đứng ở phía sau Niếp Văn, nam nhân lộ ra cổ màu đồng trên có một chuỗi chữ số mã hóa màu đen, nguyên lai là người máy.



Tuy rằng hiện nay cơ giới thể nghiên cứu tương đối thành thục, nhưng phần lớn dùng trong quân sự và nghiên cứu khoa học, người máy dân dụng chân chính chưa mở rộng tới bình dân, giá trị chế tạo rất cai và phí bảo trì còn không bằng mời người làm việc. Bất quá gần đây giá cả cơ giới thể đã dần dần giảm bớt, Lan gia cũng có một chút cơ giới thể đang vì Lăng Việt công tác, tin tưởng tiến nhập gia đình thời gian đã sắp tới.



Niếp Văn chỉ vào Lăng Việt, “Ôm hắn đến chủ nhân ngọa thất.” (phòng ngủ)



Lăng Việt nhếch khóe miệng, “Tại sao không tự mình ôm ta?”



Niếp Văn giương môi dưới, hình như có tiếu ý nhưng lập tức tiêu thất.
Niếp Văn vấn, “Sẽ lưu lại dấu vết sao?”



Thầy thuốc kia nói, “Chỉ cần không phải dấu vết thể chất, hẳn không có vấn đề.”



Niếp Văn hài lòng gật đầu.



Lăng Việt bị an trí quay về trên giường, nhưng không có đắp chăn, thân thể trần truồng bị hắn chà xát đến đỏ bừng, rất nhiều địa phương đều rách da, hơn nữa nguyên bản Niếp Tiềm thô lỗ tạo thành vết ứ, nhìn qua vô cùng thê thảm, hoàn toàn đã không có mỹ cảm, như một con bị tôm luộc chết.



“Phong Diệp cũng ở đây sao?” Lăng Việt đột nhiên hỏi.



Niếp Văn chần chờ chỉ chốc lát, nghi ngờ nói, “Phong Diệp?”



“Phong Diệp… Đuôi nhân ngư…” Lăng Việt nói.



Niếp Văn nâng mi, “Đó cũng không phải việc ngươi nên quan tâm.”



Lăng Việt khóe mắt khiêu một cái, “Niếp Tiềm dặn không thể nói sao?”



Niếp Văn vác tay lên, “Phong Diệp cũng không có ở chỗ này, mà là đang ở biệt thự khác.”



“Ta đói bụng…” Lăng Việt nói.



Niếp Văn đối Lăng Việt tư duy tản loạn cũng không kỳ quái, mới theo nam nhân trên giường xuống tới, có thể lý giải.



“Cháo nóng đã chuẩn bị hảo, lập tức liền có thể ăn.”



Chờ bác sĩ xử trí hảo vết thương, Niếp Văn tự mình bưng tới nhục mạt cháo hoa (cháo trắng thịt vụn), hắn ngồi ở đầu giường, “Cần đút ngươi sao?”



Lăng Việt cũng không khách khí, “Vậy xin nhờ.”



“…” Niếp Văn không nói gì, hắn chỉ là thuận miệng nói mà thôi.



Ngày thứ hai, Niếp Văn gọi Lăng Việt rơi xuống lâu ăn điểm tâm.



Lăng Việt chạy vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn là mặc ti y (áo tơ tằm) hắn chán ghét, từng bước từng bước đến phòng khách.



Niếp Tiềm đang ngồi trên ghế sa lon khéo tay bưng ly cà phê, một tay cầm quyển sách, lại mỏng như điện tử bản nhìn tin tức.



Người hầu đang hướng bàn ăn bày thức ăn.



Niếp Văn dẫn Lăng Việt đến trước bàn, đối với hắn làm ra tư thế “Mời ngồi”.



Đối mình cũng có thể lên bàn, Lăng Việt kinh ngạc vài giây, lập tức giật lại cái ghế ngồi xuống.



Niếp Tiềm thong thả uống xong ly cà phê, buông điện tử bản, mới từ ghế salon đứng lên ở chỗ ngồi chính giữa ngồi hảo.



Niếp Văn vỗ vỗ tay, người hầu bắt đầu lui ra. Chính hắn thì đứng hảo phía sau Niếp Tiềm.



Niếp Tiềm cắn một miếng pho mát, đối Lăng Việt nói, “Sao vậy không ăn?”



Lăng Việt không dám nhìn tới hắn, cúi đầu ăn.



Niếp Tiềm đối Lăng Việt không lên tiếng dương hạ mi, nhưng chung quy không có phát tác, cho dù ăn điểm tâm ở giữa hai người lặng yên vượt qua.



Dùng xong bữa sáng, Niếp Tiềm đi thư phòng, đây là Niếp Văn nói, mặc dù là nghỉ phép, nhưng đối với Niếp Tiềm mà nói, có ít nhất mấy giờ vẫn là phải nhìn qua võng lộ xử lý bộ phận công sự.



Lăng Việt nằm lại trên giường, hạ thể của hắn còn đau nột!



Phòng ngủ thì có TV như loại rạp chiếu phim nhỏ, Lăng Việt mở nó, chán đến chết đổi lại đài, nhìn khoảng chừng một giờ, lại mơ mơ màng màng đang ngủ.



Thẳng đến bữa trưa.



Ngoại trừ bữa trưa phong phú khiến Lăng Việt lưu lại ấn tượng, Lăng Việt buổi chiều trên cơ bản lại là đang ngủ mê man.



Sau buổi cơm tối, Niếp Tiềm cùng hắn gặp thoáng qua, nói, “Đem mình tắm sạch sẽ…”



Niếp Văn theo Lăng Việt về đến phòng, cũng đưa cho hắn một khí cụ quen thuộc.



Đương nhiên quen biết, Lăng Việt ở trên người người khác dùng qua vô số lần. Tuy rằng rất ít tự mình thao tác, nhưng Lăng Việt nhìn qua thủy tinh, giám sát xem qua vô số lần…



Lăng Việt tiếp nhận nó, thẳng đến đóng cửa phòng tắm, tay mới run rẩy, khí cụ ngã trên mặt đất, phát sinh thanh âm chói tai.



Lăng Việt mong muốn nó phá hủy, thế nhưng trong lòng hắn cũng minh bạch, cho dù món này bị hắn làm hư, còn có thể có món tiếp theo đưa đến trong tay hắn.



Bên kia, Niếp Tiềm hồi tưởng mỹ vị ngày hôm qua, bụng dưới đã có chút đứng thẳng.



Hắn nhìn cửa, Niếp Văn bấm dãy số.



Niếp Văn sau khi tiếp nhận mệnh lệnh tiến nhập căn phòng của Lăng Việt, gõ cửa phòng tắm, “Thỉnh mau chút, chủ nhân đang chờ…”



Vật nặng bị đập trên cửa, sau đó rơi xuống, đại khái là hộp xà phòng các loại đông tây, tiếp theo là Lăng Việt đáp lại, “Ta đã biết!”