Địa Hạ Phách Mại Sở
Chương 14 :
Ngày đăng: 06:13 19/04/20
Lăng Việt tự mình đẩy cánh cửa kia, Niếp Tiềm đưa lưng về phía hắn ở trước quầy bar nhỏ trong phòng rót rượu.
Lần đầu, rượu trên tay Niếp Tiềm đổ xuống mặt của hắn. Lần này?
Lăng Việt đi tới, kêu lên, “Niếp tiên sinh…”
Niếp Tiềm lên tiếng trả lời xoay người, cũng đối Lăng Việt cười, là cái loại cười bao dung đồ chơi mang theo chút hăng hái. Niếp Tiềm đem cái ly trong tay cho Lăng Việt, sau đó lấy một ly khác, cho mình rót nửa ly.
Lăng Việt nhấp một miếng, Niếp Tiềm không sợ chính mình dùng nó công kích hắn sao? Tựa như hôm qua.
Xem ra Niếp Tiềm đối thân thủ của mình rất có lòng tin, Lăng Việt nhớ tới ngày hôm qua chính mình vừa động thủ đã bị hắn phản chế có phần cường hãn, lại liên tưởng đến vóc người Niếp Tiềm thật tốt, xem ra Niếp Tiềm đã rèn luyện rất nhiều cũng không phải công tử bột theo chủ nghĩa hình thức.
Vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ, Lăng Việt tự nhận chính mình không chịu nổi một “xử phạt” lần nữa. Niếp Tiềm không biết lúc nào thì muốn ở trên người mình đâm chọt (làm thế đấy, ta cũng không biết dùng từ gì a), nghĩ tới đây, Lăng Việt nghĩ đến vết thương trên người lại đau.
Lăng Việt uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, cánh tay quấn lên hông Niếp Tiềm, “Niếp tiên sinh…”
Niếp Tiềm cũng không để ý tới, chậm rãi đợi chất lỏng trong tay mình cạn, mới ôm lấy Lăng Việt đặt lên giường.
Lăng Việt thật không ngờ chính sẽ bị hắn ôm, hơn nữa rất nhẹ nhàng. Phải biết rằng Lăng Việt tuy rằng được coi là gầy, nhưng cũng cao một trăm bảy mươi tám cm.
Lăng Việt liễm hạ mí mắt che kín trong mắt hắn kinh ngạc.
Ngón tay giật áo choàng tắm, Lăng Việt nhấc chân vác lên hông Niếp Tiềm, khẽ mở đôi môi: “Ôm ta…”
Niếp Tiềm trong mắt đốt ra hai ngọn lửa, cơ bụng co rút nhanh.
“Đầu tiên nhìn, ta chỉ biết ngươi là một tiện hàng!” Niếp Tiềm tiếng nói ám ách, nhấc đùi LĂng Việt lên, đem hắn hướng đến bên cạnh mình.
Lăng Việt chỉ là cười, đầu lưỡi ở trên môi hoạt động.
Niếp Tiềm ngậm lấy lưỡi Lăng Việt, ở trong khoang miệng của hắn di động, dò xét lãnh địa của mình giống như cường ngạnh giữ lấy.
Lăng Việt thở hổn hển, “Không nên…”
Thiếu dưỡng khí khiến cho con ngươi Lăng Việt bịt kín một tầng hơi nước, hình tượng này cùng hắn trước kia thanh lãnh ngạo mạn khác nhau, hạ thể Niếp Tiềm đã phồng lên, đem khăn trồi lên.
Lăng Việt nhãn thần vừa chuyển, thân thủ, ở một góc khăn nhẹ nhàng kéo một cái, tính khí bộc phát liền đứng thẳng trước mắt.
Niếp Tiềm cúi đầu, nhìn dục vọng chính mình hưng phấn, vỗ vỗ bên mông Lăng Việt, “Nâng thắt lưng lên!”
Lăng Việt lấy tay chống đỡ nâng nửa người trên, thắt lưng vểnh lên, hai chân cuốn lấy Niếp Tiềm.
“Có tắm không?” Niếp Tiềm sờ lên đùi Lăng Việt.
Lăng Việt nhàn nhạt ừ một tiếng.
Niếp Tiềm bóp mông hắn mông, ngón tay đặt tại huyệt khẩu, đem hai bên tách ra xa.
Nói như vậy, Niếp Tiềm chắc là sẽ không vì người dưới thân là khuếch trương, đó là bọn họ chính phải làm tốt bản chức.
Nhưng ngày hôm nay, hắn rất có hứng thú, hắn muốn biết Lăng Việt đến tột cùng là thực sự thần phục hay là ngụy trang, nếu như là ngụy trang, cực hạn của hắn ở nơi nào?
Ngón giữa dẫn đầu đỉnh nhập, ở trong tràng thịt mềm mại áp áp vài cái, móng tay cũng bắt đầu gảy mạnh vào niêm mạc nhạy cảm.
Nội bích sung mãn co dãn hé ra hợp lại mà co rút lại, chăm chú bọc lấy đầu ngón tay Niếp Tiềm, cảm giác rất mềm mại khiến Niếp Tiềm một chút lại gia nhập hai ngón tay.
“Ừ… A…!” Lăng Việt điềm nị rên rỉ, tựa hồ mong muốn càng nhiều.
Thế nhưng tựa hồ đã không tha càng nhiều đầu ngón tay, Niếp Tiềm tại trong huyệt đưa ngón tay tách ra.
“Đau…” Lăng Việt lập tức kêu đau.
Niếp Tiềm rút tay ra ngón tay, mặt trên dính có rất nhiều niêm dịch bán trong suốt, “Ngươi rất *** đãng…” Niếp Tiềm đem đầu ngón tay đưa đến trước mắt Lăng Việt, Lăng Việt nhuyễn nhuyễn nhìn Niếp Tiềm, cầm lấy hắn đầu ngón tay, cho vào trong miệng.
Niếp Tiềm đầu tiên là ngoài ý muốn, động tác *** đãng khác người này không giống với phong cách của Lăng Việt.
Nhưng lập tức, Niếp Tiềm đã bị đầu lưỡi mềm mại của Lăng Việt đầu độc, như là khẩu giao vậy, Lăng Việt đầu lưỡi liên tục ở Niếp Tiềm đầu ngón tay truợt lên, mút.
Niếp Tiềm hô hấp không khỏi nặng thêm, hạ thể như là sắt cứng rắn như nhau.
Sau khi Lăng Việt liếm sạch sẽ ngón tay, chậm rãi nâng đầu lên, khiến đầu lưỡi từng chút từng chút ly khai, sau đó, liếm nước bọt ở trên môi mình.
Niếp Tiềm đột nhiên nắm tóc Lăng Việt, khiến đầu của hắn ngẩng thật cao.
Ngay sau đó, hai người môi dán vào một chỗ, Niếp Tiềm cuối cùng ngậm lấy đầu lưỡi vừa tác quái cũng tự mình nghiêm phạt nó.
Đầu lưỡi bị cắn nát, Lăng Việt lại bừng tỉnh không biết tiếp tục đáp lại.
“Cái này…”
Thủ vệ khổ sở nhìn Lăng Việt, đại khái là Lăng Việt tư cách đặc thù, hắn móc ra bộ đàm, nói, “Niếp tiên sinh, Lăng tiên sinh muốn đi ra ngoài.”
Một lát sau, “Xin ngài chờ một chút.” Thủ vệ đóng microphone nói.
Lăng Việt đùa cợt nói, “Cẩu của Niếp Tiềm nhưng thật ra rất có lễ phép.”
Thủ vệ như tượng điêu khắc gỗ, ngay cả nhãn thần cũng không quay về một người.
Thủ vệ trong miệng Niếp tiên sinh, cũng không phải Niếp Tiềm, cũng đúng, những chuyện nhỏ nhặt này, sao lại kinh động Niếp Tiềm.
Niếp Văn đi tới, đối Lăng Việt mỉm cười, “Xin mời, không ngại ta là hướng dẫn a.”
“Sao vậy? Sợ ta từ nơi này bơi trở lại?” Lăng Việt nhìn hướng hoa viên.
“Chỉ là sợ ngài lạc đường.”
Lăng Việt nói, “Vậy chờ lúc ta lạc đường ngươi lại xuất hiện ba, ta muốn một mình.”
Niếp Văn lặng yên vài giây, “Được rồi, thỉnh tự nhiên.”
Lăng Việt kính tự hướng đường nhỏ chằng chịt đi, đi qua từng điêu khắc và suối phun, cuối cùng đứng ở giữa nhiều loại hoa, ngón tay hướng một đóa thạc đại diễm sắc bóp, Lăng Việt hung hăng đem nó kéo xuống, phóng ở lòng bàn tay vuốt ve, sau đó buông ngón tay ra.
Niếp Tiềm đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt nhìn trong vườn một điểm nào đó, đã muốn dùng tàn phá cây cỏ để phát tiết sao?
Niếp Văn nói sai rồi, hắn là thật không định đem Lăng Việt làm sủng vật, khi lúc hắn chân chính như chỉ sủng vật, cũng chính là lúc hắn mất đi hứng thú.
Lăng Việt lăn qua lăn lại hết hoa viên, đi tới tiểu hành lang trong đình viện nghỉ ngơi.
Tối hôm qua, dù sao vẫn là thương tổn tới phía sau, cho dù không có ảnh hưởng đến hành động, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng.
Tiểu đảo của Niếp Tiềm tinh xảo như một bức họa, đáng tiếc Lăng Việt lại không có tâm tình đi thưởng thức, hắn bất nhã gác chéo chân, tựa ở trên cây cột nhắm mắt.
“Lăng tiên sinh, cần phải trở về.” Niếp Văn nói.
“…”
“Lăng tiên sinh…”
Lăng Việt từ từ trợn mắt, “Ta tựa hồ còn chưa tới nỗi lạc đường.”
Niếp Văn mỉm cười, “Ta chỉ là sợ ngià đi lầm đường, phải biết rằng, người, là rất dễ đi nhầm đường.”
Lăng Việt ngẩng đầu, “Phải không? Ngài quá lo lắng, đi nhầm cũng không có gì, đi về tới là được. Huống hồ cuối cùng không đi đến, liền sao biết chắc đều không phải một cái hảo lộ?”
Niếp Văn nhìn hắn mấy giây, nói, “Căn cứ đài khí tượng nhắc nhở, hai mấy giờ sau sẽ có mưa xối xả, xin mời.” Bán cưỡng bách đem Lăng Việt “Thỉnh” trở về nhà, Niếp Văn đảo mắt liền biến mất.
Lăng Việt đã thành thói quen hắn xuất quỷ nhập thần, ngồi trên ghế sa lon mềm mại trong phòng khách, mở TV, mặt trên đưa tin cự phiến ma huyễn mới ra, hình ảnh rất giống cảnh tượng trung cổ thế kỷ khiến người ta như gặp kỳ cảnh, Lăng Việt lại hăng hái thiếu hụt.
Hắn luôn luôn đối tiết mục ti vi hứng thú không lớn, tối đa nhìn tin tức. Nhưng là bây giờ, hắn chỉ là muốn tìm một việc giết thời gian để làm.
Tựa hồ trừ ăn cơm, không còn có việc khác có ý nghĩa, trước khi bữa trưa lên bàn, trên bầu trời xuất hiện một đạo thiểm điện, tiếp theo là như lôi đình nổ vang và bạch quang. Cây cối bị thổi lắc lư bất định, một ít nhánh nhỏ tức thì bị bẻ gẫy rơi xuống đất, đóa hoa mảnh mai không cần nhìn cũng biết nhất địng là điêu tàn đầy đất.
Vốn có sắc trời sáng rõ thoáng cái mây đen đắp đính, chợt đen xuống. Phía ngoài tương đối âm hối, bên trong cũng đèn đuốc sáng trưng, vô số đèn tường đem phòng khách rộng lớn chiếu sáng ấm áp không gì sánh được.
Lúc Lăng Việt nhìn một chút, cách lúc hắn vào nhà hậu quá hai giờ hai mươi phút, đài khí tượng dự báo đã muộn hai mươi phút, bất quá còn hơn trước vài thập niên, đã chẳng chuẩn xác bao nhiêu.
Đang lúc Lăng Việt trầm tư, Niếp Tiềm từ trên lầu đi xuống, phía sau là Niếp Văn.
“Mưa gió lúc nào ngừng kinh doanh?” Niếp Tiềm hỏi.
Niếp Văn lấy ra trong túi mini phần cuối, tuần tra một phen sau đó nói, “Đại khái đêm nay nửa đêm, ngày mai sẽ có mưa nhỏ, ngày kia trước sẽ trong.”
Niếp Tiềm gật đầu, “An bài phi cơ trực thăng, thời tiết cho phép thì liền bay tới.”
Lăng Việt cẩn thận nghe, Niếp Tiềm muốn rời nơi này, vậy hắn thì sao? Niếp Tiềm sẽ xử trí hắn sao? Nói chung, Lăng Việt sẽ không cho rằng Niếp Tiềm sẽ thả hắn.
Bữa cơm này, Lăng Việt phỏng đoán trong kết thúc.
Phía ngoài mưa gió việt diễn việt liệt (càng diễn biến phức tạp), có loại muốn phá hủy hết thảy.
Niếp Tiềm đối Lăng Việt nói: “Ăn no tới phòng của ta.”
Lăng Việt không nói gì, chỉ là trở lại trong phòng, tẩy trừ, thay y phục…