Địa Hạ Phách Mại Sở
Chương 15 :
Ngày đăng: 06:13 19/04/20
Niếp Tiềm chưa khóa cửa phòng, đầu ngón tay dùng một chút lực đẩy ra.
Lăng Việt mặc áo ngủ trong ngăn kéo mỏng đến đáng thương, ngược lại ở đây hệ thống sưởi mở, thì thân trần cũng không có vấn đề.
Niếp Tiềm ở đầu giường đọc sách, nhìn cũng không nhìn Lăng Việt.
Niếp Tiềm có hay không vẫn chưa nghe hắn tiến đến? Lăng Việt tự mình cân nhắc có phải hay không nên mở miệng.
“Lo lắng làm gì?” Niếp Tiềm nói, “Đóng cửa.”
Lăng Việt nghe theo phân phó đóng cửa phòng.
Có khóa hay không cũng không khác gì, Lăng Việt không cảm thấy có người sẽ xông vào phòng ngủ của Niếp Tiềm.
Lăng Việt chẳng làm sao, Niếp Tiềm vẫn đang ở xem sách, hắn là nên chủ động tiến lên, hay là lẳng lặng chờ?
“Đem rèm cửa sổ kéo lên.” Niếp Tiềm đúng lúc nói.
Cửa sổ đóng rất kín, không ra một chút mưa gió, nhưng rèm rơi xuống đất cũng một nửa, còn có thể nhìn ra bên ngoài hiu quạnh suy tàn.
Lăng Việt chuẩn bị tốt rèm cửa sổ, trở lại, Niếp Tiềm đã để đồ trong tay xuống.
Niếp Tiềm vặn nút đèn, chỉnh thấp tia sáng, chỉ mở một ít đèn, tựa như buổi chiều đầu tiên.
Lăng Việt cố tươi cười, “Niếp tiên sinh…”
Niếp Tiềm “Nga”, rồi nói tiếp, “Đến bây giờ còn gọi ta Niếp tiên sinh, nghe rất không được tự nhiên, trực tiếp gọi tên.”
Lăng Việt cũng không thoái thác, đồng ý.
Niếp Tiềm nhu xoa bả vai, đại khái là đọc sách mệt mỏi.
Lăng Việt lập tức nói, “Không bằng để ta xoa bóp cho ngài. Tay ta kỹ thuật rất tốt…”
Niếp Tiềm hơi nhếch khóe môi, tự tiếu phi tiếu.
Lăng Việt nói, “Xin lỗi, ta biết người xoa bóp của ngài không tồi.”
“Lại đây.” Niếp Tiềm đối Lăng Việt nói, “Đều không phải muốn xoa bóp sao? Để ta xem tau nghề của ngươi một chút.”
“Không tệ.”
Niếp Tiềm nằm ở trên giường, Lăng Việt ngồi ở bên giường, ngón tay ở trên vai dưới cổ Niếp Tiềm xoa bóp. Bắp thịt Niếp Tiềm một chút trầm tĩnh lại, tựa hồ đang hưởng thụ.
Lăng Việt thấp giọng nói, “Ngươi ngày kia phải đi về sao?”
Niếp Tiềm khẽ cười một tiếng, cười đến lưng Lăng Việt sợ hãi.
“Không sai, ta nghỉ ngơi chỉ có năm ngày.”
“…”
Niếp Tiềm chỉ chỉ một chỗ trên vai, “Ở đây, mạnh một chút.” Sau đó nói, “Ngươi là muốn hỏi ngươi đi?”
Lăng Việt đàng hoàng nói, “Vâng.”
Niếp Tiềm thản nhiên nói, “Theo ta cùng nhau trở lại.”
Lăng Việt cả kinh, động tác cũng chậm một chút, Niếp Tiềm cảm thấy, nói, “Sao vậy? Không muốn trở về?”
“Không!” Lăng Việt rất nhanh đáp, “Ta nghe theo ngài an bài.”
Lăng Việt rất rõ ràng, hắn đắc tội Niếp Tiềm, Niếp Tiềm sẽ không dễ dàng buông tha hắn, bằng không cũng sẽ không đưa hắn bắt đến, trước càng đưa hắn đưa đến nơi Cầm Khâm, đến xem Lăng Việt, có thể vốn Niếp Tiềm chính là muốn đưa hắn nhét vào trong tay Cầm Khâm.
Tuy rằng chẳng biết tại sao Niếp Tiềm sau lại cải biến chủ ý đem hắn dời tới nơi này. Nhưng cũng khẳng định, chỉ cần Niếp Tiềm còn không có chân chính đối với hắn hạ thủ, hắn sẽ không đến nỗi quá thảm, bản thân hắn mà nói, nếu như một người là cừu nhân của hắn, hắn có đếm không hết biện pháp để hắn sống không bằng chết, huống chi Niếp Tiềm.
Nếu như Niếp Tiềm lần này không mang theo hắn trở lại, hậu quả tuyệt đối so với dẫn hắn trở lại nghiêm trọng, ở tại chỗ này, rất có thể sẽ bị Niếp Tiềm “xử lý”.
Lăng Việt phục hồi tinh thần lại, đã thấy Niếp Tiềm nghiêng đầu đang nhìn mình, con ngươi thâm thúy thấy hắn một trận hoảng loạn, thoáng định hạ tâm lai, mới phát hiện nguyên lai là chính mình bất tri bất giác ngừng động tác xoa bóp, lúc này mới khiến Niếp Tiềm thăm hỏi.
“Xin lỗi… Ta có chút… Thất thần…” Lăng Việt sụp mi thuận mắt, một bộ vội vàng xin lỗi.
“Tiếp tục.” Niếp Tiềm không so đo nói.
Ngoài dự liệu của Lăng Việt, Niếp Tiềm vẫn chưa bính hắn, điều này làm cho Lăng Việt chuẩn bị kỹ càng thoạt nhìn như là một chuyện tiếu lâm.
Tròn một buổi chiều, Niếp Tiềm cũng chỉ để Lăng Việt tay giúp hắn thư giản mệt nhọc, từ lưng đến tứ chi.
Không biết là cậy mạnh hay là e ngại, cho dù ngón tay mệt nhọc đến muốn bãi công, Lăng Việt chung quy cũng không có mở miệng nói quá nửa thanh.
Đợi được Niếp Tiềm dùng thanh âm lười biếng biểu thị có thể dừng thì, Lăng Việt mồ hôi ra như tương, áo ngủ khinh bạc ướt hơn phân nửa, cánh tay càng không ngừng run rẩy.
Niếp Tiềm tựa như không phát hiện, hay là căn bản không để vào mắt hắn, hắn nhìn như không thấy vậy nói nhỏ, “Cũng không tệ lắm.”
Niếp Tiềm cử động cánh tay một chút, hài lòng gật đầu, “Thoải mái hơn.” Sau đó đối Lăng Việt nói, “Thời gian không còn sớm, ta muốn tắm, ngươi đi xuống trước đi.”
Năm giờ, tròn bốn tiếng, việc xoa bóp không chỉ cần kỹ thuật, cũng là cần thể lực, Lăng Việt cả người hư nhuyễn trở lại gian phòng của mình, ngã xuống giường một lát, mới chậm rãi ngồi dậy, nguyên nhân không có hắn, sáu giờ là giờ cơm tối.
Cử động khả ái khiến Niếp Tiềm nhếch khóe miệng, bàn tay nâng gáy Lăng Việt lên, khiến hắn nằm ngửa ở trên giường. Ngón tay sờ lên mặt Lăng Việt, Niếp Tiềm nhớ tới lần đầu thấy hắn, tuấn mỹ, hơn nữa còn là một loại mỹ cảm sắc bén mà lại cấm dục. Thậm chí đi rồi, Lăng Việt cho hắn ấn tượng cũng bất quá chỉ sinh ra một lần đưa đẩy, thức thời, trên bản chất vẫn là người như lưỡi đao phong vậy.
Thế nhưng sau khi tiếp xúc, Niếp Tiềm lại phát hiện mình nhìn lầm, nếu như Lăng Việt thật là đao, hiện tại đã bị hắn bẻ gẫy. Lăng Việt là khối như da, vô cùng co dãn.
Hình như có lông chim đụng chạm chính mình, Lăng Việt không khỏi phất tay đuổi đi, kết quả lại đụng tới một vật có độ cứng ấm áp.
Lăng Việt mơ mơ màng màng trợn mắt, thấy sàng đan đồng thời, đột nhiên thanh tỉnh.
“Niếp, Niếp tiên sinh…” Lăng Việt vội vã ngồi dậy, vuốt tóc chính mình vì ngủ mà loạn, “Xin lỗi, ta chờ một hồi có chút buồn ngủ liền…” Nói đến phân nửa, Lăng Việt nghĩ loại lý do này nhất định Niếp Tiềm sẽ không thích, vội thu nhỏ miệng lại nhìn có thể hay không đổi phương thức vãn hồi khác.
Khả Niếp Tiềm cũng không có tức giận, hắn thậm chí đang mỉm cười, nhìn qua tâm tình không tệ, hoặc là tiếu lí tàng đao?
Lăng Việt phỏng đoán rốt cuộc là loại nào.
Niếp Tiềm sắc bén nói, “Nghe Niếp Văn nói ngươi muốn đi ra ngoài. Còn mắng mấy người người hầu và thủ vệ?”
Lăng Việt kinh ngạc, đầu óc rất nhanh chuyển động, “Ta có chút ngạc nhiên…” Phủ nhận, Niếp Tiềm cũng sẽ không tin tưởng.
Niếp Tiềm gật đầu, “Tin tưởng Niếp Văn đều nói cho ngươi biết, biệt thự bên trái, ngươi có thể đi.”
Lăng Việt cười nói, “Thực sự?” Nhưng trong lòng không vui vẻ, Niếp Tiềm phóng hắn đi, như vậy nói rõ nơi đó giá trị cũng không lớn.
Niếp Tiềm lại nói, “Bất quá, biệt thự bên phải, ta không hy vọng có người nói cho ta biết ngươi đi qua! Nơi nào có một người ta không hy vọng hắn thấy ngươi.” Mặt Niếp Tiềm trong nháy mắt trầm xuống, ngón tay nắm lấy quai hàm Lăng Việt.
Lăng Việt ngực đập một tiếng, người kia, có phải hay không là “hắn”?
May là hắn không có đầu óc phát nhiệt, Lăng Việt trong lòng đang vui mừng, cằm đau nhức lại kéo suy nghĩ của hắn về.
Niếp Tiềm nói, “Ngươi đã đi qua bên trái…” Hơi chút dừng lại, tựa hồ đang suy tư hẳn là xử trí Lăng Việt thế nào.
Lăng Việt nhanh nói, “Ta mới vừa đi vào liền đi ra, chỉ là ở trong vườn hoa đi tới đi lui, vừa vào phòng khách ta liền đi ra…” Lăng Việt nói rất nhanh, bất chấp đau đớn trên cầm.
Niếp Văn thật đúng là trung cẩu, việc vặt cũng hồi báo cho Niếp Tiềm, sớm biết như vậy, hắn sẽ không nên đi, chí ít hẳn là nhìn bên trong có cái gì…
Niếp Tiềm bất động thanh sắc, một lát sau, đồng thời buông Lăng Việt ra, nói, “Đi thì đi, Niếp Văn hẳn là nói với ngươi, bên trái đều là thứ linh tinh của ta…”
Lăng Việt gật đầu, móng tay bấm vào trong thịt, vậy hắn hiện tại lại tính toán diễn cái gì.
Niếp Tiềm trầm thanh cười rộ lên, “Kỳ thực ta không ngại ngươi đi, chỉ là Niếp Văn sợ ngươi gây sự.”
Lăng Việt tham con mắt nhìn lại, Niếp Tiềm lại hỏi, “Ngươi, sẽ đi gây sự sao?”
Lăng Việt lắc đầu.
Biết rõ là khẩu thị tâm phi, Niếp Tiềm cũng không nói nhiều, mọi người ở trong tay của hắn, thì là khiến hắn ở bên trong trở mình lăn lộn mấy vòng cũng là không ảnh hưởng toàn cục.
“Thời gian không còn sớm, cởi quần áo đi.”
“A!” Trọng tâm câu chuyện đổi quá nhanh, Lăng Việt trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ. Qua vài giây, mới cúi đầu cởi vạt áo.
Trần truồng, da tiếp xúc với không khí chính là trong nháy mắt vẫn là sợ run một chút.
Niếp Tiềm ngẩng lên…
Lăng Việt không hề cử động.
Niếp Tiềm nhíu mày một cái, “Cởi cà- vạt, sẽ không sao?”
Lăng Việt yên lặng tiến lên, ngón tay sờ lên vải vóc được làm hoàn mỹ, cắt quần áo ưu nhã. Niếp Tiềm cúi đầu là có thể thấy hai ngón tay nhỏ dài kia, nghĩ tay này lớn lên thực sự là không tệ. Còn không có nhìn vài lần, cà- vạt đã bị lấy xuống.
Niếp Tiềm bật thốt lên nói, “Y phục…”
“Vâng.” Nói xong, mặt không thay đổi bắt tay chuyển qua nút áo.
Mới mở hai nút, lúc đang cùng nút thứ ba dây dưa, Niếp Tiềm lại một tay đẩy Lăng Việt ra.
Bất ngờ không kịp đề phòng Lăng Việt bị đẩy lui về phía sau vài bước ngã ngồi dưới đất.
Có chút mờ mịt ngẩng đầu, Lăng Việt nhãn thần vô tội nhìn Niếp Tiềm, lẽ nào ngại hắn cởi chậm, còn là làm hư y phục của hắn? Niếp Tiềm sẽ không quan tâm một bộ y phục đi? Như vậy là bởi vì mình?
Niếp Tiềm tâm sinh phiền não, vốn có về điểm này kích động cũng bay đến chín từng mây, làm việc một ngày mệt nhọc dần dần đắp lên đối nhu cầu sắc dục.
“Cút ra ngoài.” Niếp Tiềm hai ba cái cởi quần áo ra, cũng không treo lên, nhưng ném trên sàn nhà liền đi vào trong nhà.
Lăng Việt như được đại xá, đi tới cạnh cửa liền quay lại, đem Niếp Tiềm y phục nhặt lên, run lên, treo lên móc áo mới đi khỏi. Từ chỗ rất nhỏ bắt tay vào làm, lấy lòng Niếp Tiềm là cần thiết.
Vừa ra khỏi cửa, Lăng Việt lập tức chạy về phòng của mình.
Niếp Tiềm ở trong phòng xem chương trình TV một hồi, tẻ nhạt vô vị đi ra, tuy rằng rất mệt lại chưa muốn ngủ, ánh mắt quét đến trên mặt đất vừa nhìn về phía giá áo,thay đổi chủ ý.
Lăng Việt nằm trên giường ở sợ run, bỗng nhiên truyền đến tiếng cửa phòng mở ra.
“Lăng tiên sinh, Niếp tiên sinh cho mời!” Niếp Văn nói.
Lăng Việt há mồm, nhưng không có phát ra âm thanh, dùng sức níu chăn, sau đó buông ra, phản phúc vài lần mới đứng dậy.