Địa Hạ Phách Mại Sở
Chương 16 :
Ngày đăng: 06:13 19/04/20
“Ngươi lần trước ấn không tệ.” Niếp Tiềm nằm ở trên giường, phơi ra phần lưng rắn chắc.
“Ta đây lại xoa bóp cho ngài a.” Lăng Việt đờ đẫn nói tiếp.
Nửa canh giờ sau, ngón tay Lăng Việt đã bắt đầu run.
Bỗng nhiên, Niếp Tiềm xoay người, chính diện nằm lên, ***g ngực trần rắn chắc đẹp mắt cực kỳ.
“Ngồi lên đây đi.” Niếp Tiềm chỉ chỉ ngăn kéo.
Lăng Việt thức thời lấy ra mũ bảo hộ và trơn tề.
“Động tác nhanh lên một chút, ta sáng mai còn có hội nghị.” Niếp Tiềm liếc Lăng Việt, hỏi, “Đã rửa chưa?”
Lăng Việt khẽ run, “Rửa sạch…” Lúc trước đến phòng Niếp Tiềm thì cũng đã thanh tẩy qua thân thể.
Hơn nữa đây là Niếp Văn đã sớm dặn dò qua hắn, Lăng Việt không tin Niếp Tiềm không rõ ràng lắm, vì sao biết rõ còn hỏi?
Ngay lúc Lăng Việt âm thầm bất minh, Niếp Tiềm từ trong tay Lăng Việt lấy mũ và trơn tề, nhìn thoáng qua, đem mũ vứt ở trên bàn, chỉ để lại trơn tề đưa cho Lăng Việt, “Trực tiếp bôi lên.”
Lăng Việt bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Niếp Tiềm, một lát, liễm hạ mi mắt, “Đã biết.”
Yết hầu trượt lên xuống, Lăng Việt vô pháp kiềm chế bản thân nghĩ đến thứ kia củaNiếp Tiềm sẽ thống nhập vào trong thân thể của mình, bẩn, ác tâm, muốn nôn, càng muốn một đao cắt vật đỏ đen kia.
Niếp Tiềm nhìn Lăng Việt da mặt có chút co giật, cư nhiên hăng hái ngẩng cao, mới vừa rồi còn gia khỏa ở hai chân đang nửa mềm không cứng một chút cương lên, phồng lớn.
Lăng Việt cầm bình trơn tề trong tay bóp đến biến hình, Niếp Tiềm cho là hắn sẽ bạo phát đem thứ gì đó ném lên người mình, có lẽ lại kịch liệt một chút, tựa như lần đầu tiên, thiếu chút nữa đam xuyên cổ của mình.
Thế nhưng Lăng Việt chỉ là tay lay động đem gói hàng mở ra, chờ lúc bắt đầu nặn ra cao thể bán trong suốt, đã có thể đạt trấn định bình thường, ngay cả tay cũng không run lên.
Nặn một đống ở trên đầu ngón tay, Lăng Việt đưa tay ra sau người, ở huyệt khẩu thoáng do dự một cái chớp mắt sẽ đưa vào. Không tự hỏi, chờ thoa đều bên trong, Lăng Việt không có dừng lại rút tay ra.
Hai tay tựa ở trên bắp đùi của mình quỳ trên giường, dùng đầu gối tiến tới một, ở ngay dục vọng của Niếp Tiềm dừng lại, sau đó ngồi xuống.
“Chờ một chút…” Niếp Tiềm bỗng nhiên phát ra tiếng, “Ngươi nghĩ ngồi đứt nó sao? Dùng tay đỡ…”
Niếp Tiềm vừa nhấc mắt, bóp phân thân không chút phản ứng của Lăng Việt một chút. Nơi nhạy cảm khí lực dùng có chút nặng đều đau nhức khó nhịn, huống là dùng móng tay bóp vào, Lăng Việt lúc này đau đến thắt lưng, chân đều mềm, cả người đi xuống.
“A!” Cổ đang lúc như là bị thiết côn tử xen vào, thẳng để nội tạng.
Lăng Việt hít hơi nghĩ Niếp Tiềm là cố ý, trước hết để cho hắn dùng tay đỡ tính khí, sau đó lại để cho hắn ngồi xuống, nếu không Niếp Tiềm nói, hiện tại thì là thực sự ngồi đứt mệnh căn tử của Niếp Tiềm, cũng chỉ có thể là ngoài ý muốn…
Lăng Việt khóe mắt ra nước mắt, rốt cuộc không hề phòng bị bị cắm xuống, khiến chân của hắn sợ run.
Niếp Tiềm thỏa mãn “Ừ” một tiếng, bởi vì có đủ trơn tề làm giảm xóc, tuy rằng rất chặt, nhưng cũng chỉ là gia tăng kích thích mà thôi.
Đau nhức nhiều ít dời đi cảm giác chán ghét, Lăng Việt tê tê hấp khí, cũng không dám đứng dậy rút dị vật ra.
Niếp Tiềm nhìn trên mặt Lăng Việt dần dần phát hiện mồ hôi lạnh, mới thiện tâm nói, “Muốn ta hỗ trợ sao?”
Lăng Việt gật đầu, thanh âm mơ hồ nhuyễn nhu, “Đau…” Còn có ác tâm…
Mới nói xong, Niếp Tiềm tựu bóp hông Lăng Việt, bỗng nhiên đem thân Lăng Việt nhấc lên, tính khí cực đại kịch liệt từ nội bích rút ra, ma sát niêm mạc chợt chặt lại, Lăng Việt “A” một tiếng. Niếp Tiềm liền đè mạnh hông Lăng Việt đi xuống, còn thiếu chút nữa sẽ thoát ly dục vọng liền trực tiếp đâm xuyên tràng tử. (ruột)
“Ừ… A…! Đừng… Đừng…” Lăng Việt cầu xin nhìn Niếp Tiềm.
Hắn không nhìn còn khá, vừa nhìn, nhãn thần giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đốt lên thú tính của Niếp Tiềm.
Niếp Tiềm nắm cả người Lăng Việt xoay người đặt hắn dưới thân, liền đem thân thể cùng tư thế xoay một vòng, nhấc hai chân hắn gác trên lưng mình.
Vật cứng to lớn ở trong cổ đạo rất nhanh giảo động, kích thích Lăng Việt đảo suy nghĩ thiếu chút nữa bất tỉnh đi.
Một bộ suy yếu bất kham ở trong mắt Niếp Tiềm, tựa như có cái lông chim ở lướt qua ngực hắn.
Cắt đi vỏ bọc bên ngoài của Lăng Việt, sẽ thấy cái gì đây? Niếp Tiềm thân thể va vào Lăng Việt, trong đầu lại nghĩ lần đầu gặp mặt thì từ chối người ngoài ngàn dậm, kính cẩn không cho người tới gần, nếu như là thực lực không bằng hắn, Lăng Việt chỉ sợ ngay cả có lệ cũng sẽ không đi làm.
Lăng Việt đều không phải người tốt, bất quá lại có tướng mạo tốt. Niếp Tiềm cười nhẹ cắn trên vai Lăng Việt một cái.
“A!” Lăng Việt thấp thanh thét chói tai, thanh âm lại rất nhỏ. Bờ vai của hắn là có thương, vừa rơi vảy phía sau thịt rất non, Niếp Tiềm lại cắn không lưu tình chút nào.
Lăng Việt cầm lấy chăn đơn dưới thân, e sợ Niếp Tiềm sẽ lại cắn lên vết thương khác của hắn.
Theo vết cắn rỉ ra tia máu liếm đến cổ, Niếp Tiềm xỏ xuyên qua cũng càng cứng lên, mỗi một lần đều đem Lăng Việt va phải thân thể đính thẳng lên.
“A…!” Lăng Việt thở dốc càng kịch liệt, như là thuyền nhỏ bị ngọn gió đỉnh song đẩy lên.
Niếp Tiềm cũng tài giỏi có dư, xiết thắt lưng một cái về phía trước thẳng tiến…
Xong chuyện, Lăng Việt xụi lơ ở trên giường, mồ hôi thấm vào trong mắt, mông lung tầm nhìn.
Không rõ, Niếp Tiềm phủ thêm áo ngủ, sau đó cúi người nhìn xuống đầu vai Lăng Việt bị cắn, sau đó đẩy Lăng Việt ra, dò xét dưới trán của hắn.
Phong Diệp tinh tế rên rỉ một tiếng, đang chuyển tỉnh, đầu tiên mắt trông thấy người nọ cách đó không xa, Phong Diệp hô hấp hơi bị cứng lại, hầu như cho rằng bản thân đang trong mộng.
Lăng Việt thật không ngờ hắn sẽ nhanh tỉnh lại như thế, khẽ run cư nhiên nói gì cũng chưa kịp nói, liền như thế mặc cho Phong Diệp bơi tới một chỗ khác, cách mình gần mấy bước.
Trước sau như một, đã từng ở Lan gia rất nhiều buổi sáng, Phong Diệp vươn tay, đợi Lăng Việt ôm hắn lên, sau đó vì hắn lau chà hai chân, sau lại lau chà đuôi cá…
Thời không tựa hồ đảo ngược quay về nửa năm trước, Phong Diệp khóe mắt chảy ra nước mắt, giấc mộng này quá chân thật, so với dĩ vãng đều chân thực cùng ôn nhu, trong mộng thấy đêm đó không còn là bị bán đấu giá, đều không phải một lần gặp một lần vứt bỏ và phản bội.
Nếu là mộng thì tốt, chính mình ban ngày cũng có thể buông oán hận đối với hắn đi, Phong Diệp lộ ra dáng tươi cười.
“Hắn… Nở nụ cười…” Đánh vỡ hư kình chính là A Kiệu đứng ở Lăng sau lưng Việt, tuy rằng rõ ràng người cá này bất quá là một biểu hiện giả dối, nhưng Phong Diệp bị cải tạo có thể làm giả.
“Ngươi!” Phong Diệp không dám tin kêu lên sợ hãi.
Ở A Kiệu hỏi trước, Lăng Việt giành trước tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Phong Diệp mới vừa đưa ra, “Là ta…”
Hai mắt xanh thẳm như biển trừng lớn, đang kinh nghi bất định, muốn lấy tay nhéo mình một chút, xác nhận hay không còn trong mộng, lại phát hiện bàn tay của mình bị người nọ nắm ở trong tay. Nhiệt độ quen thuộc, trằn trọc tỉnh mộng cũng chưa bao giờ có.
Phong Diệp trong mắt có quá nhiều tình cảm, kinh ngạc, ngoài ý muốn, hưng phấn, nhưng mà cuối cùng lưu lại, là hận ý.
Lăng Việt ở trước mắt A Kiệu bị người cá gầy yếu cầm lấy tay tha vào trong nước.
“Nha!” A Kiệu vọt tới bên cạnh ao, kêu lên, “Mau buông ra hắn!”
Bị Phong Diệp công kích Lăng Việt cũng là bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng Phong Diệp ôn hòa vô hại nhiều lắm sẽ kịch liệt lên án một phen mà thôi, hẳn là muốn mạng của hắn sao?
Bị Phong Diệp đặt dưới nước, Lăng Việt ở trong nước giãy dụa, hắn nghe A Kiệu đang hô hoán, sau đó là tiếng nghịch nước, A Kiệu nhảy xuống nước. Thế nhưng, kỹ năng bơi của bọn họ đều kém Phong Diệp nhân tạo khí quan hòa làm một thể…
Lăng Việt cảm giác mình ***g ngực tích đầy nước, cũng vô pháp dung nạp càng nhiều.
Không rõ nghe A Kiệu đang gọi trứ, “Ngươi muốn giết hắn… Mau buông ra…”
Chết… Lăng Việt chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ chết ở chỗ này, chết trong tay Phong Diệp.
Như là có sương dày trước mắt tràn ngập ra, dần dần bao phủ toàn thân, Lăng Việt càng ngày càng vô lực, khí lực đang từ từ xói mòn ———
“Khụ khụ…” Lúc Lăng Việt bắt đầu tuyệt vọng, dưỡng khí lần nữa tiến vào phổi, mang đến sinh cơ. Lăng Việt nôn ra một ngụm nước, như muốn đuổi tử thần vậy liều mạng ho khan.
Trước mắt hư hoảng trọng ảnh cuối cùng quy nhất, Lăng Việt quay đầu lại nhìn Phong Diệp ngồi dưới đất, đuôi hắn cách thủy, như là nhân ngư lên bờ nhìn ra vùng biển xa xa, ngồi bên người Lăng Việt, mà A Kiệu quỳ gối ở một chỗ khác bên Lăng Việt vù vù thở dốc.
Là ngươi đã cứu ta? Lăng Việt nhìn A Kiệu.
Đều không phải. A Kiệu lắc đầu, chỉ vào Phong Diệp.
Chờ khôi phục một ít, Lăng Việt lau bọt nước tích trên trán, đi tới trước mặt nhân ngư, đối hắn ngơ ngác bất động nói, “Tiếp tục, muốn giết ta cứ tiếp tục…” Tiện đà rồi hướng A Kiệu nói, “Ngươi chớ xía vào! Đứng ra.”
Nhân ngư không có phản ứng, con ngươi vòng vo một chút, ngây ngốc nhìn Lăng Việt.
“Nhanh lên một chút!” Lăng Việt thêm nặng giọng nói, kéo qua tay hắn đang chống trên mặt đất đặt ở mình trên cổ, “Động thủ.”
“Không! Không!” Nhân ngư như là bị điện giật, đuôi cá từ mặt đất bắn lên thật cao, liền vỗ xuống.
Đối mặt nhân ngư lùi bước, Lăng Việt lại không chịu buông, hắn cầm lấy tay Phong Diệp đưa móng tay bén nhọn để trên động mạch, lạnh lùng nói, “Đều không phải muốn ta chết sao? Động thủ!”
Lăng Việt càng cường ngạnh, Phong Diệp lại càng mềm yếu, hắn như là trở lại thời gian bị điều giáo, chỉ nghe từ lời Lăng Việt nói, chỉ cần có thể cùng một chỗ…
Nhớ lại lúc trước, ngón tay Phong Diệp run lên, ở trên da Lăng Việt cắt ra một đạo máu, chất lỏng màu đỏ khiến Phong Diệp cố sức tránh thoát trói buộc của Lăng Việt, hai tay rủ xuống, mười ngón nắm thật chặt cùng một chỗ.
A Kiệu kéo tay áo ướt nhẹp của Lăng Việt, “Các ngươi quen nhau?”
Lăng Việt liếc A Kiệu, dùng hai ngón tay nâng cầm Phong Diệp lên, nói, “Ngươi cứ nói đi? Phong Nhi.”
Nhân ngư hàm răng cắn môi dưới, lại không mở miệng, chỉ dùng hàm đôi mắt chứa bọt nước nhìn Lăng Việt, trong mắt không tha cho A Kiệu bên cạnh.
Hắn có rất nhiều lời cũng muốn hỏi Lăng Việt.
Ngươi tại sao ở chỗ này? Có phải là ngươi hay không hối hận, tới đón ta trở lại? Tại sao muốn bán ta đi?
Nhiều vấn đề lắm, lại có quá nhiều đáp án là hắn không cách nào thừa nhận.
Phong Diệp thử nghĩ rất nhiều loại nguyên nhân khiến Lăng Việt xuất hiện ở nơi này, duy chỉ có sẽ không nghĩ tới…
“Phong Nhi, ngươi có thể giết ta, ta chết cùng không chết, đã không có gì khác biệt.” Lăng Việt chậm rãi cúi người, khuôn mặt hầu như dán vào Phong Diệp.
“Chúng ta cần phải đi.” Nói xong, Lăng Việt kéo A Kiệu lại, “Để ngươi dẫn ta tới nơi này là ta sai rồi, chớ để Niếp Tiềm phát hiện, đi thôi.”
Tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng Niếp Tiềm tồn tại đã chọt trúng A Kiệu tử huyệt, hắn đương nhiên sợ bị Niếp Tiềm trách phạt, liền không nói hai lời theo Lăng Việt đi ra ngoài.
Phong Diệp vội vội vàng vàng truy đuổi, thế nhưng hắn dùng cánh tay và đuôi cá bò sát trên mặt đất, liền nhanh hơn được hai chân sao?
Mắt mở lớn trừng trừng nhìn Lăng Việt lần thứ hai biến mất ở trước mắt, nhân ngư nước mắt trong nháy mắt đã che đi tầm nhìn…