Địa Hạ Phách Mại Sở

Chương 17 :

Ngày đăng: 06:13 19/04/20


A Kiệu muốn nói rồi lại thôi, tựa hồ nghĩ còn muốn hỏi quan hệ của nhân ngư và Lăng Việt, thế nhưng Lăng Việt nhìn thấu ý nghĩ của hắn, nhưng cũng không đưa lời giải đáp. Chỉ là vẫn lộ ra vẻ cười khổ bất đắc dĩ, khiến A Kiệu cũng nghiêm chỉnh mở miệng.



Lúc này khoảng cách Lăng Việt từ chủ trạch đi ra đã gần một giờ, thế là hắn hướng A Kiệu cáo biệt.



Đi qua đường nhỏ, trong lòng Lăng Việt có chút thấp thỏm, hành vi của mình nhất định là không lừa được, chỉ là không hiểu được Niếp Tiềm sẽ có phản ứng gì.



Một bước vào phòng khách, thì có người đối Lăng Việt nói, “Niếp tiên sinh ở trên lầu chờ ngươi.”



Tựa như là những gì Lăng Việt lo lắng mà gọi đến. Lăng Việt ngừng thở, mặt không thay đổi lên lầu.



“Đêm nay có một yến hội.” Niếp Tiềm bỗng nhiên nói.



Lăng Việt nghiêng đầu, không rõ Niếp Tiềm đây là ý tứ gì.



Niếp Tiềm chỉnh y phục, “Cùng đi.”



Lăng Việt thốt ra, “Ngươi khẳng định để ta đi ra ngoài?” Nói xong, ảo não cắn môi.



Niếp Tiềm đánh giá hắn, cười nói, “Ngươi nghĩ đi không?”



Có thể đi ra ngoài, có lẽ chỉ có cơ hội rời đi. Thế nhưng…



Lăng Việt đi lên trước, đưa tay sờ lên cổ áo của Niếp Tiềm, cẩn thận thay hắn chỉnh lý, “Không được, người của ta không thích hợp…”



“…” Niếp Tiềm gật đầu, “Cũng tốt, trái lại đợi ở trong phòng.”



Dùng qua cơm chiều, Lăng Việt vùi ở sô pha trầm tư, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện những người hầu sau khi thu thập xong đều đã rời đi, mang giầy chạy vào hoa viên, vào tòa nhà.



“Là ngươi sao? Ngươi đã đến rồi… Lăng.” Phong Diệp hô hoán.



Bởi vì hắn vẫn quỳ rạp trên mặt đất, cho nên đối với thanh âm truyền đến rất mẫn cảm, Lăng Việt vẫn chưa đến, hắn cũng đã nghe được tiếng bước chân.



“Là ta.” Lăng Việt đi bước một đến gần, lại không chịu đi tới cái ao bên cạnh Phong Diệp.



Phong Diệp từ trong nước ngoi lên, thương tâm nói, “Ngươi sợ ta thương tổn ngươi sao?”



Lăng Việt hỏi ngược lại, “Ngươi biết sao?”



“Ta sẽ không, ta sẽ không làm thương tổn của ngươi, Lăng, chủ nhân, ta hướng ngươi phát thệ, ta là vô tình, buổi chiều ta… Ta chỉ là quá nhớ ngươi…” Lấy mu tay lau đi nước mắt, Phong Diệp bắt đầu phát thệ.



Lăng Việt trong mắt không mang theo cảm tình, “Ngươi biết ta từ không tin lời thề.”



Phong Diệp khuấy ngón tay, bức rức bất an thì thào: “Ta…”



“Ngươi phải vui vẻ.”



Phong Diệp nhìn Lăng Việt, nhãn thần như là đang hỏi tại sao.



“Biết ta tại sao ở chỗ này sao?” Lăng Việt tự tiếu phi tiếu nhìn lại Phong Diệp, “Niếp Tiềm bắt ta.”



“…” Phong Diệp trừng lớn hai mắt, con ngươi chuyển động vòng vòng, bỗng nhiên cúi đầu, sau đó ngẩng lên, “Tại sao!”



“…”



Lăng Việt cái gì cũng không có nói, Phong Diệp lại kích động nói, “Lăng, hắn không thể đối với ngươi như thế, không thể đợi ở chỗ này. Hắn không thể như thế đối với ngươi… Không thể…”



Cũng không biết là nghĩ tới cái gì, Phong Diệp đỏ mắt, thì thào lập lại.



“Sao lại khóc, ngươi phải vui vẻ, đều không phải hận ta bán ngươi sao? Không cần ngươi động thủ, Niếp Tiềm sẽ thay ngươi đạt thành, chờ hắn chán, ta chỉ có một con đường chết.” Lăng Việt nói lại nói cuối cùng nở nụ cười.



“Sẽ không!” Phong Diệp cắt đứt lời Lăng Việt, “Lăng, ngươi sẽ không chết.”



“Ta sẽ!” Lăng Việt chắc chắc nói, tựa hồ đang nói cũng không phải là nói mình.



“…” Phong Diệp đối sự kiên trì của Lăng Việt rất khó chịu, trong mắt hắn, Lăng Việt là trời tồn tại, tuyệt đối sẽ không sập xuống. Loại cảm giác này cho dù ở Lăng Việt đem hắn thành hàng hóa bán ra cũng không có thay đổi.



Hắn là Lăng Việt ở trong đống rác bẩn thỉu nhặt được, suýt chết đói, người đầy vết sẹo hắn muốn sống.



Thỉnh thoảng lúc Lăng Việt đối với hắn mỉm cười, hắn liền cảm giác chết cũng đáng giá. Cái mạng này vốn chính là Lăng Việt cho.



Nghĩ như thế, Phong Diệp chợt vì ngày hôm qua đối Lăng Việt nổi lên sát khí cảm thấy vạn phần hổ thẹn và hối hận.



Lúc Phong Diệp trầm tư, Lăng Việt cuối cùng cũng đi tới bên cạnh hắn, ôn nhu nâng lên mặt của hắn, “Ta chết, ngươi còn hận ta sao?”



Phong Diệp hoảng hốt trả lời, “Sẽ không, ta yêu ngài… Nha!” Trong chốc lát nói ra lời trong lòng, Phong Diệp xấu hổ đỏ mặt, muốn chắc chắn, lại bị Lăng Việt ngăn cản.



Len lén quan sát Lăng Việt, Phong Diệp da mặt sung huyết trong nháy mắt vừa liếc xuống tới, hắn mất hứng, hắn sinh khí!


Hắn cái gì cũng sẽ không, bảy tuổi đến mười lăm tuổi, tròn tám năm, hắn chỉ học làm sao sinh tồn, nhìn sắc mặt người, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lấy lòng người nam nhân kia, khiến hắn không đem chính mình bán đi, từng bước một từ một hàng hóa biến thành đứng người ở bên cạnh nam nhân.



Thao túng thân thể, có thể khống chế mình, là có thể cải tạo người khác, hắn làm rất xuất sắc, cho nên mới có Lan gia, Lan gia, là tất cả của hắn… Tuyệt vô cận hữu…



Lăng Việt tựa trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, sợ tiết lộ tâm tình trong mắt.



Mà Niếp Tiềm, thiên chi kiêu tử, hai người cơ hồ là quang cùng ảnh dứt khoát đối lập.



“Sao vậy? Hợp ý sao?” Hứa Thất Huy cười meo meo hỏi.



Xem ngữ khí của hắn tuy rằng lấy lòng lại không có bao nhiêu coi trọng, nói là đối Lăng Việt nói, có thể Lăng Việt lười trợn mắt, nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.



Niếp Tiềm khẽ đưa chân lên một chút, ý bảo được rồi, để người ta vì hắn mang vớ.



Hứa Thất Huy có chút khẩn trương, hắn cân nhắc nhiều lần, nói rằng: “Những người này, đương nhiên là không vào được mắt ngài…”



“Đó cũng không phải, chỉ là ta đột nhiên tẻ nhạt mà thôi.” Nói đến phân nửa, Niếp Tiềm cũng không biết nghĩ tới cái gì, lại cười nói, “Bất quá, đích xác có người kỹ thuật so với bọn hắn cao hơn.”



Lăng Việt mở mắt.



Hứa Thất Huy thấy thế lập tức tiếp lời: “Đáng tiếc ta không có cái phúc khí kia, không gặp phải a…!”



Niếp Tiềm dương hạ mi, cười mà không nói.



Niếp Tiềm cười như cây gai đâm vào trong lòng Lăng Việt, nụ cười ở trong mắt Lăng Việt do ái muội trở nên nhăn nhó, hắn tựa như đang cười phía sau lại thấy nhục nhã cùng cười nhạo.



“Sao vậy? Khó chịu?” Tay Niếp Tiềm nâng cầm Lăng Việt, hỏi.



Lăng Việt thân thể lúc này cứng đờ, thần sắc ngây ra như phỗng.



“Mắt đỏ như thế, nhãn thần hung ác giống như con mèo nhỏ, đang suy nghĩ cái gì?” Niếp Tiềm thấp giọng hỏi.



Hứa Thất Huy chuyển chuyển con ngươi, bảo trì lặng yên.



Lăng Việt khẽ mở môi, nghĩ không ra lý do tốt nói cho Niếp Tiềm, không thể làm gì khác hơn là dằng dặc nhìn chuyên viên đứng ở một bên, sau đó rũ xuống khóe mắt, thần tình vẫn như cũ bất mãn lại sinh ra một chút ủy khuất.



Niếp Tiềm cười nhẹ nói bọn họ đi, sau đó trấn an nói, “Đây không phải là pha trò, là khen ngươi ni!”



Ngón tay Lăng Việt phóng ở trên ghế sa lon, đầu ngón tay run rẩy, mới ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Hứa Thất Huy nhìn trộm, không khỏi nổi giận quay đầu đi.



Ánh mắt chạm đến ngọn đèn ngũ quang thập sắc sang lạn ngoài cửa sổ, không khỏi bi thương để ý, chính mình cũng bị Niếp Tiềm ngoạn bao lâu? Nếu là muốn hắn chết cũng nên cho hắn một kỳ hạn.



Niếp Tiềm con ngươi chuyển thâm, dẫn hắn tới nơi này quả nhiên là chính xác, loại hoàn cảnh quen thuộc này mới có thể dẫn phát phản ứng của hắn, hai tay đặt ở trên đùi, Niếp Tiềm ở trên ghế sa lon giãn ra thân thể, “Ta mệt mỏi.”



Nhìn hắn nhắm lại mắt, Hứa Thất Huy biết ngày hôm nay đã dừng lại, không có khả năng lại có nhiều thu hoạch hơn, toại nguyện thức thời đứng lên cáo từ, cũng biểu thị Niếp Tiềm có thể ở đây nghỉ ngơi một chút mới rời đi.



“Đừng làm nũng, đến ngồi.” Niếp Tiềm mạn bất kinh tâm mở miệng.



Làm nũng?



Lăng Việt hít một hơi thật sâu, hung hăng trợn mắt nhìn góc tường, mới thu lại tâm tình hướng Niếp Tiềm đi đến. Khi hắn đang muốn ngồi xuống, lại bị Niếp Tiềm kéo tới, cả người nhất thời mất thăng bằng, ngồi trên đùi Niếp Tiềm.



Lăng Việt tim đập loạn.



Niếp Tiềm lại rất tự nhiên giữ hông hắn, đem cằm Lăng Việt đặt trên vai.



Lăng Việt không dám làm bừa, bởi vì hắn không biết Niếp Tiềm muốn làm cái gì, hắn đoán không ra hành động của Niếp Tiềm.



Niếp Tiềm thở dài, hình như rất thoải mái, thậm chí phát sinh thanh âm “Ừ…”, tựa hồ thân thể buông lỏng rất nhiều.



Giọng nam trầm, khí tức dày, gần trong gang tấc, Lăng Việt nhãn thần lui về phía sau, lại sao cũng không có cách nào thấy tình hình sau đầu.



Lăng Việt đã qua tuổi để cho người ta ôm vào trong ngực thương yêu, vóc dáng rất cao, khung xương cũng không nhỏ, nhưng vòng eo ôm cũng rất vừa tay, không mập không ốm, có sự dẻo dai, hơn nữa trên người vị đạo rất sạch sẽ, rõ ràng hay vui giữa sân người, lại cực lực để cho mình không hiện xuất sắc dục, lần đầu tiên mắt thấy hắn, Niếp Tiềm có một tia hiếu kỳ, tính cách ngạo mạn lại lạnh như băng, rốt cuộc là như thế nào dưỡng thành?



Điều tra một chút, quả thật thú vị, dựa vào bán mình thượng vị không ít, sau khi thành công hắn có thể làm dứt khoát như thế hoàn toàn cũng rất ít thấy được, Lưu Nguyệt bị hắn cướp đoạt không còn, người của Lưu Nguyệt hầu như đều bị hắn bán ra nước ngoài, đến nỗi khách nhân của Lưu Nguyệt, đích xác cũng không nhận ra hai người.



Ngay cả Niếp Tiềm cũng đối khuôn mặt diễm lệ tươi cười trong hình kinh ngạc không ngớt, cùng cái người Lan gia lạnh như băng kia Lăng Việt tuyệt nhiên bất đồng, tựa như hai người giống nhau.



Bởi vì Lăng Việt làm rất sạch sẽ, người của hắn tra được cũng chậm rất nhiều, thẳng đến khi có kết quả, là lúc đến biệt thự ———



Nhìn tư liệu, Niếp Tiềm phản phúc đảo những hình kia, nhìn một chút, việt phát hiện sủng vật này không có ý tứ gì, ngay cả “Lăng Việt” cũng không có ý tứ gì.



Thế là mới có quyết định hoãn lại “xử phạt” Lăng Việt.



Nhân sinh có nhiều lắm, lạc thú sẽ càng ít, đối Niếp Tiềm mà nói, có lẽ như vậy, không có cái gì là đáng giá làm hắn để ý, thế là một ngày khiến hắn hứng thú, hắn sẽ theo đuổi không ngừng, thẳng đến khi thỏa mãn.



Ngón tay sờ lên cổ áo Lăng Việt chỗ lộ da thịt ra ngoài, trắng mịn, Niếp Tiềm không khỏi lật hàm dưới của hắn khiến hắn nghiêng mặt qua, môi tiến tới hôn lên gò má của hắn, “Ngươi muốn cái gì?”