Địa Ngục Chi Ngược

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


“Tiểu sủng vật xinh đẹp như vậy.” Hai tròng mắt đang nhìn Đông Phương trên ghế sa lon, hắn đến gần Đông Phương, nâng lên cằm, mang theo ngữ điệu nhẹ nhàng mà tục tĩu nói: “Nhìn thấy cái dạng này của ngươi, phía dưới của ta lại đứng lên.”



Đông Phương dùng ánh mắt hung tợn nhất liếc hắn, hận không thể cho hắn một đao..



“Còn không có học được giáo huấn hả…...”



Trong mắt Khải Thân lóe lên tia nguy hiểm, nửa quỳ trước Đông Phương đang dựa vào ghế sa lon, hai tay dùng sức đem bắp đùi trắng noãn hiện ra.



Chỗ hôm qua mới bị hành hạ lần nữa bị bại lộ trong không khí, khẽ động mãnh liệt làm cho Đông Phương hấp mội hơi, hắn rất nhanh phản ứng, nhanh nhẹn từ ghế sa lon đứng thẳng dậy, không chút do dự đem nắm tay hướng mặt Khải Thân đánh tới.



Ngón tay mặc dù bị thương, nhưng tốc độ của Đông Phương là nổi tiếng nhanh khắp thiên hạ không thể xem thường, Khải Thân đối với thân thể hôm qua vừa mới bị chà đạp không một chút phòng bị, lập tức trúng một quyền hung hăng, bị đánh cho chật vật ngã xuống đất.



Đông Phương giống như thú nhỏ từ sa lon đánh tới, nghĩ muốn tái gia tăng vài quyền, để trả thù hôm qua, lại bị hai thủ hạ của Khải Thân đè lại, bọn họ tại tiểu phúc đánh hai quyền, mới ôm bụng lui tới một bên.



“Ô..” Cánh tay mảnh khảnh bị Khải Thân dùng lực lôi kéo cơ hồ muốn xé đứt, Đông Phương rên rỉ nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nam nhân.



Mũi cao thẳng mang một mảnh xanh tím bất nhã, bộ dàng thẹn quá thành giận làm cho khuôn mặt đỏ lên giống đóa hoa hồng trước ngực.



Mặc dù thân thể đau muốn chết, hơn nữa người ở hoàn cảnh như vậy, Đông Phương lại nhịn không được bật cười.



“Ngươi hẳn là phải chịu chút khổ.” Khải Thân dữ tợn mà cắn răng, đối với thủ hạ bên cạnh gào thét: “Đi! Đem roi đưa cho ta!”



Roi? Đông Phương mở to hai tròng mắt vô tội nhìn chung quanh. Thành thật mà nói, roi đối với hắn mà nói giống như mà người bệnh không thích thuốc.



Khải Thân từ tay kẻ dưới đoạt lấy roi màu đen, vừa muốn quất lên người Đông Phương, lại bị Đằng Tân ngăn cản.



“Như vậy không tốt. Da giống như lụa thế này, dùng roi rút huyết ra thật đáng tiếc. Cho dù cần roi, cũng không hẳn là dùng loại này, đem người đánh tới chết.”



Đằng Tân ưu nhã mà đi đến, thấy trên mặt Khải Thân đọng ứ ngân, lập tức hiểu chuyện đã diễn ra.



Hắn ngồi xổm xuống, nhéo cằm Đông Phương, ôn như cười cười, quay đầu lại đối Khải Thân nói: “Bản thân ta có một phương pháp mới, có thể hảo giáo huấn hắn, vừa lại vui mắt.”



Khải Thân nhìn Đằng Tân vài giây, nổi lên hứng thú, môi khẽ giơ lên, tiêu sái ném roi trong tay: “Hảo, nói cho ta biết một chút biện pháp tốt gì.”



“Thú vị.. Trò chơi mỹ nhân ngư” Đằng Tân vuốt ve cằm nhẵn nhụi của Đông Phương, hai tròng mắt khẽ cong lên: “Đông Phương là nam hài xinh đẹp như vậy, rất thích hợp làm mỹ nhân ngư.”




“A!.. Không.. Không nên..” Đông Phương dường như mở rộng miệng hô hấp khó khăn, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.



Hung khí ở trong thân thể quất xuyên vào, cọ xát nội bích tế nộn, Đông Phương đau đến cả người run rẩy không ngừng, con ngươi mờ mịt cầu xin tha thứ



“Cầu ngươi.. Ô.. Đau.. A a a, không nên!..”  Vận động tàn nhãn tại lỗ nhỏ xinh xắn trong thân thể tựa hồ vĩnh viễn không ngừng.



Giống như bị một đao lăng trì, Đông Phương mỗi lần bị cắm vào cảm giác như yết hầu phảng phất muốn phun ra máu ra.



Khải Thân hưởng thụ thân thể vô song trên đời này, nhân tiện giữ tư thế ở trong cơ thể Đông Phương nâng hắn dậy, làm cho hắn run sợ, ngồi ở trong lòng chính mình.



“Không! Ta không!.. A.. Tha ta đi..” Đông Phương cả người chảy ra mồ hôi lạnh, cân nặng của chính mình làm cho Khải Thân càng đâm vào sâu chỗ non nớt kia, làm cho hắn đau đớn, bắp đùi bắt đầu co rút.



Phân thân mềm mại bởi vì bắp đùi bị cường ngạnh tách ra mà bại lộ trước mặt người khác, Đằng Tân mang theo vẻ mặt ác ý, bắt đầu vuốt ve chỗ mẫn cảm nhất của Đông Phương.



“Không nên đụng ta!..Ô.. A a a.. Đau quá..” Đông Phương hoảng sợ mà nhìn dục vọng chính mình trong tay Đằng Tân ngẩng đầu, một cỗ khoái cảm không thể chịu đựng được cùng với thống khổ, cùng nhau vọt tới huyệt thái dương.



Hắn thét chói tay muốn thoát khỏi Đằng Tân, lại bị Khải Thân ở phía sau cố ý gia tăng lực va chạm, cơ hồ làm đảo lộn hết tất cả nội tạng của hắn.



“Không cho ta chạm sao?” Đằng Tân cười nhẹ, đùa bỡn vật đã cương của Đông Phương.



Tinh xảo như vậy, nhưng lại thẳng tắp như thế, thật sự xinh đẹp. Hắn thấy vật kia của Đông Phương chảy ra chất lỏng trong suốt, mỉm cười thưởng thức Đông Phương giãy dụa phí công.



Nhìn Đông Phương bị hành hạ cơ hồ muốn ngất đi, vừa lại đột nhiên ngừng lại. Khải Thân hài lòng ở trong cơ thể Đông Phương phát tiết dục vọng chính mình, hắn rút hung khí ra khỏi cơ thể Đông Phương.



Hắn không có buông Đông Phương ra, tò mò nhìn Đằng Tân lấy ra một cái hộp mộc tinh chế.



“Đây là cái gì?”



Đằng Tân nói: “ Chúng ta đến điều giáo hắn.” Từ trong hộp lấy ra một cây tiêm. Bên trong chứa chất lỏng màu đỏ, tại cửa sổ ánh sáng chiếu vào tạo ra ánh sáng quỷ dị.



“Tiểu mỹ nhân, không nên nhắm mắt lại, cố đồ chơi tốt cho ngươi.” Khải Thân ôm eo nhỏ của Đông Phương để chống đỡ then thể, vỗ vỗ khuôn mặt lạnh như băng của hắn.



Đằng Tân giơ ống tiêm trong tay, ấn bọt khí bên trong, ôn hòa mà nói: “Đừng lo lắng, hắn sẽ không ngất xỉu.” Nhẹ nhàng tiêm vào tay, tàn ngược mà mỉm cười: “Cho dù bất tỉnh rồi cũng sẽ đau mà tỉnh lại.”