Địa Ngục Chi Ngược
Chương 13 :
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
“Tháng này mọi công tác đều đi lên” Khoa Lạc Đặc thân ảnh thon dài tựa vào bên cạnh bàn công tác. Hắn mới đọc báo cáo mới nhất, niết điếu thuốc lá cầm trong tay mà ưu nhã thở ra từng hơi, đối với Nhạc Hình Cung mỉm cười, nói: “Ta rất hài lòng, tiến bô làm cho tâm tình ta rất khoái trá.”
Khách sạn London nằm ở trung tâm thành phố, nói lên nơi đây nắm vụ thế như thế nào, phía sau chính là lão bản đại danh của Ngõa Tây Tư gia tộc lừng lẫy. Ở chỗ này, khách nhân có thể được phục vụ cấp năm sao, tiệc rượu được quản lý khiến người khác chỉ có thể tán thưởng. Nơi đây cất chứa nhiều loại rượu ngon thập phần trân quý — đương nhiên, chứng tỏ nó phải được chi rất nhiều tiền.
Khoa Lạc Đặc nhàn nhã mà đứng ở trong phòng tổng thống nhìn phong cảnh đại sảnh qua lớp thủy tinh thưởng thức, một bên khen ngợi hắn thật có nhiều tâm phúc. Phong cảnh tốt, buổi tối xem hẳn là đẹp hơn. Nhưng là Khoa Lạc Đặc không có thời gian, chuyện gia tộc bận rộn, xế chiều hắn phải rời khỏi nơi này, đến Canada đi tuần tra, sau đó tham gia yến tiệc trọng yếu.
Người được khen ngợi trên mặt không lộ ra một điểm hưng phấn. Nhạc Hình Cung đứng thẳng, lễ phép mà gật đầu cảm tạ Khoa Lạc Đặc tán thưởng. Hắn hơi một chút suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Ta có thể hỏi thiếu gia một vấn đề được không”
“Cứ nói” Khoa Lạc Đặc tựa hồ có điểm kinh ngạc, nghiêng đầu tinh tế nhìn hắn một cái, thản nhiên đồng ý.
“Thiếu gia tại sao lại không quan tâm phía Đông Phương? Hôm nay đã có nhiều tin tức tìm được Đông Phương đã rơi vào tay Lãng Tích gia tộc. Ngõa Tây Tư gia tộc tựa hồ hẳn là phải hành động rồi.”
Khoa Lạc Đặc vẻ mặt tỏ ra không có gì, hắn nhìn Nhạc Hình Cung thật sâu trong chốc lát, dễ chịu ngồi trên ghế sa lon: “Hành động gì?”
“Đông Phương vốn là người mà Mã Thụy phu nhân trước lúc lâm chung giao phó cho thiếu gia, thiếu gia tương đương là người giám hộ của Đông Phương, dùng danh nghĩa này yêu cầu bọn họ trả lại Đông Phương, cũng là chuyện tình rất tự nhiên.”
“Ngươi quá coi thường chuyện này” Khoa Lạc Đặc ngửa đầu, bên môi hiện lên một tia cười khẽ: “Đông Phương vốn là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc, là người có thể đưa tới biêt bao người quyền thế tranh nhau đoạt lấy, này đối với Ngõa Tây Tư gia tộc không có lợi”
“Đến cả Lãng Tích gia tộc cũng đã bắt đầu tranh đoạt rồi sao?”
“Đây chính là vấn đề” Khoa Lạc Đặc tựa hồ gặp phải chuyện tình làm cho hắn cực kỳ phiền não, mi tuấn duật khẽ nhíu lại, nhìn bên ngoài cửa sổ thở dài: “Bọn họ có thể theo thói quen của xã hội thượng lưu, đem Đông Phương trở thành món đồ chơi cùng nhau chia xẻ. Ta…”
Nhưng là rất nhanh, bọn họ ảo não phát hiện, Đông Phương cầu xin tha thứ chính là không chịu được hành hạ, hắn vì trốn tránh đau đớn trong giây lát, hoặc là nói, vật nhỏ này căn bản không biết ý nghĩa của từ cầu xin tha thứ là gì, nếu thật sự đình chỉ, hắn lập tức có thể quên mình vừa mới nói thế. Nếu buông tha cho hắn, đây không phải là phương pháp thích hợp để khống chế Đông Phương.
Hắn khóc cầu xin tha thứ, nhưng là Đằng Tân cùng Khải Thân đem đỉnh phân thân để ở miệng nhỏ nhắn xinh xắn yêu cầu hắn khẩu giao, lại bị hắn không cần nghĩ ngợi hung hăn cắn một cái.
Hai người có thể thấy được, Đông Phương cũng không phải cố ý phản kháng, mà là do bản năng. Chỉ cần hắn không thích cái gì đó đền gần, ý thức liền công kích khống chế hành vi. Điều này làm cho hai vị thiếu gia thật sự tức giận. Sau khi bị hàm răng của Đông Phương không có khí lực cắn cho vài khẩu, Đằng Tân cùng Khải Thân đối với cầu xin tha thứ của Đông Phương mà đã không có bất cứ tâm gì nhận nại.
“Cầu xin tha thứ sao?” Khải Thân như người thích trảo miêu mà đưa tay tiến sâu vào miệng làm Đông Phương vì đau đớn mà nức nở, ti bỉ cười nói: “Hảo hảo liếm, ta sẽ vì lo lắng một chút mà gọi Đằng Tân bỏ qua cho ngươi.”
Đông Phương nức nở, trong thân thể hung khí đang dũng mãnh mà vận động, mỗi một giây đều làm cho hắn có cảm giác bị xé nát. Hắn trừng mắt nhìn Khải Thân mà nước mắt trong suốt chảy dàu, đột nhiên yết hầu bị vật thô lỗ đâm vào, đại não chưa kịp phân tích, hắn cau màu, khóc hề hề, lại một lần nữa không nghĩ ngợi mà cắn xuống.
Răng mất đi khí lực đối với ngón tay của Khải Thân không có bất cứ ảnh hưởng gì, hắn lớn tiếng mà cười, rút ra ngón tay, nằm sấp hôn lên thân thể đã xanh tím của Đông Phương.
Toàn thân hiện tại đau.. Giống như bị lửa đốt, giống như bị dao cắt, ngay cả thần chí cũng đau đớn..
Khoa Lạc Đặc, Khoa Lạc Đặc cứu cứu ta…
Đông Phương không có phát giác chính mình đang kêu gọi tên khắc tinh như hổ báo, hắn cảm thấy cái tên này khiến cho mình an tâm một chút, có thể sẽ không tuyệt vọng.
Khoa Lạc Đặc.. Cứu cứu ta..