Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 83 : Nam thê nội gián của quân phiệt (5)

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



“Em chê tôi bẩn?” Quân phiệt tàn bạo hoàn toàn bị chọc giận, “Mấy ngày nay cưng chiều em nên khiến em cứ xem mình là đại thiếu gia đúng không? Em là vợ mà Trương Đại Điểu tôi cướp về, đêm tân hôn không làm em ngất xỉu là đã đủ cho em mặt mũi rồi.”



“Không tắm thì không được leo lên giường, anh cứ tính rồi làm đi.” Tiêu Tê ngồi dậy trừng lại hắn.



“Mẹ nó, cứ nghĩ là tôi hết cách với em đúng không?” Trương Thần Phi cởi móc gài của dây thắt lưng, rút ra nghe “bạch” một cái, “Tắm thì tắm!”



Vì thế, để được ấy ấy bà xã, quân phiệt bẩn thỉu co được dãn được lựa chọn đi tắm, thuận lý thành chương bò lên giường.



Sung sướng ăn một bữa no nê, Trương đại soái thần thanh khí sảng. Tai của tiểu kiều thê đỏ bừng, mùi của quân phiệt tàn bạo cũng không tệ lắm, chỉ có cái là cứ nói mấy câu thô tục khiến người ta chịu không nổi.



Tuy rằng đã biến Tiêu thiếu gia thành người của mình nhưng trong lòng của Trương đại soái vẫn cứ không yên tâm, hắn kết luận chuyện này là do hoàn cảnh không yên ổn.. Sáng sớm đưa tiểu kiều thê đi làm, Trương Thần Phi không yên tâm đề nghị: “Gần tới sẽ có chiến tranh, tôi sẽ phái người đến bảo vệ em lúc em đến dương hành.”



“Không cần.” Tiêu Tê vội vàng xua tay, cậu không muốn nhìn thấy một loạt bảo vệ mặc đồ của game [Ngân Hà Vinh Quanh] đứng ngoài cửa phòng tổng tài đâu.



“Sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn của em, chỉ có vài người thôi. Nếu ngày nào đó có bạo loạn thì sẽ có bạo dân thừa dịp chạy đến cướp đồ, mất tiền là chuyện nhỏ nhưng nếu khiến em bị thương thì san bằng cả mảnh đất này cũng không đủ để hạ lửa giận của lão tử. Có Điểu quân ở đó thì không ai dám chọc giận em cả.”



“Điểu quân… Cơ giáp mô hình hả?”



Đang nói thì ba Tiêu gọi điện thoại đến, Tiêu Tê ra hiệu bảo ông xã đừng nói nữa, nhấn nút nhận.



“Hôm qua quên nói, hôm nay lão nhị của Lý gia làm tiệc đầy tháng, con với Thần Thần đến đó đi.”



Lão nhị của Lý gia chính là anh hai của Lý Anh Tuấn.



“Con đâu quen Lý lão nhị đâu.” Tiêu Tê không muốn đi lắm, bây giờ Trương Đại Điểu vẫn còn bệnh, thật sự là không tiện lắm. Hơn nữa là tiệc đầy tháng của người khác thì sẽ khó tránh khỏi việc bị trưởng bối thúc giục việc có con, ngoài phiền ra thì cũng chỉ có phiền.



“Không quen cũng phải đi, ba đã nói với bác Lý rồi.” Ba Tiêu không cần suy nghĩ đã nói luôn, tiệc đầy tháng của người ta thì ông đi không thích hợp lắm, “Con không muốn đi thì nói Thần Thần đến tặng quà cũng được.”



Để một mình Trương Thần Phi đi thì càng không xong, Tiêu Tê đau đầu không thôi.



“Đi, tụi con đi.” Trương Thần Phi cầm cổ tay Tiêu Tê, nói vào trí não. Bên kia ba Tiêu rất hài lòng, nói một câu “Vẫn là Thần Thần hiểu chuyện” liền cúp.



“Sao anh lại đồng ý chứ!”



“Em vẫn không hiểu à? Ba em muốn mượn mặt mũi tôi đó mà.” Lý gia cũng mở dương hành nên việc làm ăn cũng chung đụng nhiều với Tiêu gia, ngoài mặt thì quan hệ hai nhà rất tốt nhưng thật ra là đấu tranh rất gay gắt. Hôm nay Tiêu gia đã leo lên được cái cây của bá chủ mười ba tỉnh Hoa Đông nên tự nhiên là phải tranh thủ lợi ích chút.



“… Em nghĩ ba em không có ý này đâu.” Khoé miệng của Tiêu Tê co rút.
“Thế nào, em sinh cho tôi à?” Trương đại soái nhướng mày cười, đè xuống nút điều chỉnh góc dựa lưng ghế, xoay người lên xe đè tiểu kiều thê, “Nếu như là em sinh thì tôi liền hiếm lạ đấy. Hay là chúng ta thử xem?”



“Biến biến biến.”



Câu thông thất bại lần thứ hai với quân phiệt, nhưng mà Tiêu Tê cũng hiểu được ý của hắn. Có chút vui vẻ lại có chút đau lòng, đến tối lúc ngủ thì chủ động ôm hắn. Mâu thuẫn giữa ông xã mình và ba chồng thật sự rất khó giải quyết, Tiêu Tê không thể khuyên hắn tha thứ, chỉ có thể ôm hắn một cái lúc hắn đau khổ.



Được tiểu kiều thê ôm vào trong lòng, khiến cho Trương đại soái thụ sủng nhược kinh, toét miệng vùi mặt vào cơ thể mặc áo ngủ mỏng, hài lòng hít hít.



Ngày kế, Cường Tử tẫn chức tẫn trách đã sớm đứng trước cửa phòng tổng tài: “Chị dâu, chào buổi sáng!”



“Cường Tử, cậu không cần cứ đứng ở đây đâu.” Tiêu Tê dở khóc dở cười, “Bên kia có phòng nghỉ của bảo vệ đấy.”



Nghe được chị dâu muốn đuổi hắn đi, Cường Tử lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, tôi không mệt.”



Không quản được, đành phải để hắn muốn làm gì thì làm. Tiêu Tê đẩy cửa phòng tổng tài ra, vừa đi vừa cùng Dư Viên nói là lịch trình làm việc của hôm nay: “Mấy giờ thì có hẹn với Ohno tiên sinh?”



“Mười giờ…”



Âm thanh nói chuyện của hai người biến mất lúc cửa phòng tổng tài đóng lại, Cường Tử bỗng giật mình, họ “Ohno” này vừa nghe đã biết là người Nhật Bản! Nhanh chóng nhắn tin cho Trương Thần Phi:



[Phi ca, đại sự không ổn!]



Mười giờ sáng, Ohno tiên sinh mặc một bộ đồ tây màu đen mang theo cặp công văn bước vào công ty Ba Tiêu.



Bên cạnh Ba Tiêu, có một chiếc Maybach màu đen yên lặng đậu ở đó. Cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt thâm trầm tuấn mỹ của Trương đại soái.



Hắn đã cảnh cáo tiểu kiều thê là không nên tiếp xúc với người Nhật Bản nhưng sao cậu không nghe lời chứ?



Nghĩ lại vô số những câu nói của cậu.



Để em đi chung với anh đi…



Cho em xem email của anh…



Vừa bước qua cửa vài ngày thì liền theo hắn đến Bộ Tư lệnh, biết được vị trí của chiến trường…



Lẽ nào cậu thật sự là nội gián của người Nhật?