Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 149 : Xông nhầm vào rừng rắn tìm được đường sống từ trong chỗ chết

Ngày đăng: 06:50 19/04/20


Rừng cây này, mà phải nói là rừng rắn. Toàn bộ đều là rắn độc, đương nhiên cũng có không ít mãng xà, chúng nó đều thè ra lưỡi rắn màu đỏ, phát ta âm thanh xì xì.



Tần Thư Dao chỉ cảm thấy ghê tởm một trận, da đầu cũng bắt đầu run lên. Hiện tại bọn họ nên làm cái gì đây? Khắp nơi đều là rắn, nếu bị những con rắn này cắn một miếng, bọn họ sẽ phải chết không nghi ngờ gì.



Mộ Thiếu Dục luôn im lặng không động đậy, chỉ mắt lạnh nhìn rắn xung quanh, sau đó lấy ra một túi phấn từ trên người, nói với Tần Thư Dao: "Nàng lấy bôi lên trên người!"



Bởi vì bên trong vùng khí độc có rất nhiều vật chứa độc, cho nên Mộ Thiếu Dục đã sớm chuẩn bị bột hùng hoàng. Nhưng nhiều rắn như vậy, chút bộ hùng hoàng này hoàn toàn không có bất kỳ hiệu quả nào.



Mộ Thiếu Dục làm như vậy, cũng chỉ hi vọng làm Tần Thư Dao đừng sợ hãi, có thể bình tĩnh hơn.



Tần Thư Dao lấy hùng hoàng qua, vẩy một chút lên người mình, rốt cuộc trong lòng dấy lên một chút hi vọng.



Mộ Thiếu Dục vẩy toàn bộ hùng hoàng xuống xung quanh bọn họ, tiếp đó đốt chút lửa, rồi lấy đốt lửa vào đầu mũi tên, khi vừa tiếp xúc đã nóng lên. Hắn híp hai mắt lại, hắn biết lúc này đây nhất định phải bắn trúng, nếu không, bọn họ sẽ phải chết ở chỗ này.



Sau đó hắn híp hai mắt lại, nhắm vào một cây khô, trên cây khô này có vào con rắn độc. Chỉ là mục tiêu của Mộ Thiếu Dục không phải những con rắn độc này.



Hắn sử dụng toàn bộ sức lực bắn mũi tên trong tay ra ngoài, tuy rằng nơi này ẩm ướt, nhưng cây khô cũng rất khô héo, dễ dàng bốc cháy nhất.



Chỉ trong nháy mắt, những cây khô này lập tức bắt lửa, những con rắn xung quanh bắt đầu loạn cả lên. Hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao vẫn không dám động đậy, đứng ở bên trong vòng tròn rắc đầy bột hùng hoàng.



Mộ Thiếu Dục lại bắn tên ra, giờ phút này cây cối xung quanh đều bắt đầu cháy. Những con rắn ở trên cây đều rơi xuống, cũng có rơi xuống trên người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao.diễn-đàn-lê-quý-đôn




May mắn Mộ Thiếu Dục mang bao tay Dạ Quân đưa, trên bao tay này có dính chút chất độc, cho nên sau khi con rắn độc kia cắn một phát, lập tức hoảng sợ lui về phía sau, lại sau một lúc lâu, thế nhưng ngã xuống đất mà chết.



Mộ Thiếu Dục mới biết hóa ra chất độc trên bao tay này mạnh như thế, hắn không dám chần chừ nữa, vội vã hái xong ba đóa hoa Liên Vụ, rồi tháo bao tay ra.



Có lẽ vừa rồi những con rắn này bị lửa dọa, cho nên giờ phút này hoàn toàn không có con rắn nào dám ra đây. Thế lửa càng ngày càng yếu, Mộ Thiếu Dục cũng biết không thể tiếp tục đợi ở chỗ này, dù sao nơi này có bao nhiêu rắn hắn cũng không biết.



Hắn mang theo Tần Thư Dao tiếp tục đi sâu vào bên trong rừng, đoạn đường đi này, trên đất đều là rắn bị thêu cháy, nhưng không một loài động vật nào khác. Xem ra những động vật nơi này đều bị những con rắn này ăn hết.



Nếu quả thật có người chuyên hái thuốc ngẫu nhiên xâm nhập vào trong này, tất nhiên cũng là thức ăn ngon cho những con rắn này.



Khó trách người Nam Tĩnh đều không biết Thiên Tằm Hồng Đậu và hoa Liên Vụ ở nơi nào, hóa ra là sinh trưởng ở địa phương như vậy.



Hai người bọn họ lại đi tiếp thêm một đoạn đường nữa, phát hiện cây cối xung quanh không ẩm ướt như vừa rồi, hơn nữa cũng có thể nghe được tiếng kêu chim chóc. Điều này cũng làm cho hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao thoáng thả lỏng một chút.



Rừng cây này hiển nhiên không có dấu chân người, cho nên đều là đại thụ che trời, bụng đã sớm kêu réo ầm ĩ. Hơn nữa bọn họ cũng không nhìn thấy rõ, cũng không biết khi nào thì có thể đi ra khỏi rừng cây này.



Tần Thư Dao nhìn xung quanh, phát hiện có một sơn động, sơn động thật lớn, cũng là một chỗ nghỉ ngơi tốt.



Sau khi hai người đi vào, không khí có chút kỳ lạ. Tần Thư Dao nhớ tới dáng vẻ bản thân bỗng nhiên phát cuồng ở trong sơn động, sắc mặt không khỏi đỏ lên. Mà Mộ Thiếu Dục vẫn quan sát kỹ xung quanh, bỗng nhiên trên mặt cũng đông cứng lại.