Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 164 : Mộ Thiếu Dục đưa lễ cập kê

Ngày đăng: 06:50 19/04/20


Bởi vì Tần Thư Dao không có bằng hữu, cho nên nàng mời cô nương Tô Nhã Hạm Tô gia, còn có cô nương Đinh Thiều Hoa Đinh gia.



Hai người kia không tính là bạn tốt, thế nhưng cũng gặp qua vài lần. Ấn tượng của Tần Thư Dao với hai người bọn họ không tệ, hơn nữa nàng cũng biết Tô Nhã Hạm cũng là người của Mộ Thành Hi.



Về phần Đinh Thiều Hoa, cũng cuối năm lập gia đình. Chỉ là gả cho người không tốt lành gì. Lại không nghĩ rằng muội muội của nàng thành trắc phi tương lai của Tam hoàng tử. Bởi vì qua một tháng nữa Tần Thư Dao phải gả cho Mộ Thiếu Dục, cho nên Đinh Thiều Hoa cũng càng khách khí với Tần Thư Dao, ngược lại cảm thấy có chút xa lạ.



Cho nên Tần Thư Dao nói chuyện với Tô Nhã Hạm nhiều hơn, càng nói chuyện càng phát hiện Tô Nhã Hạm là người thông minh. Cũng khó trách Mộ Thành Hi hợp tác với nàng, chỉ là không biết nữ tử này có phải là mối tình mãi mãi của Mộ Thành Hi hay không. Nếu đúng vậy, nhưng mà đáng tiếc. Bởi vì sau này Mộ Thành Hi chỉ cưới Trịnh Uyển Uyển!



Lễ cập kê này làm Tần Thư Dao rất hài lòng cũng rất bất ngờ, Tần lão phu nhân còn mở tiệc chiêu đãi mười bàn.



Những phu nhân này đều biết Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục, cho nên lễ tặng cũng rất quý. Lời nói cũng càng dễ nghe và khách khí.



Cho dù những thứ này ở kiếp trước đều đã nhìn đến chán, chỉ là sống lại thêm một lần, gặp lại trường hợp như vậy, vẫn nhịn không được có chút cảm khái.



Sau khi yến hội chấm dứt, Tần Thư Dao tự mình đưa tiễn Tô Nhã Hạm và Đinh Thiều Hoa ra cửa.



Đi tới cửa đã thấy một nam tử dịu dàng đứng ở cửa, Tần Thư Dao ngẩn ra, chỉ cảm thấy nam tử này có vài phần nhìn quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu đó.



Mà Tô Nhã Hạm bên cạnh nàng đã đi qua, cười nói: "Đại ca đến cũng thật khéo."



Nói xong hai tay cũng ôm lấy cánh tay Tô Nhược Hoài, sau đó kéo hắn đến bên cạnh Tần Thư Dao, giới thiệu nói: "Vị này là đại ca của ta, Tô Nhược Hoài!"



Tô Nhược Hoài cười nói: "Lễ cập kê của Tần cô nương quả nhiên xa hoa, tiếng pháo này vang đến cả mấy ngã tư rồi!"


Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nói, nhưng giọng điệu có chút lo lắng. Xem ra hắn đến đây đã một lát.



Tần Thư Dao nhìn cái hộp trên bàn, cười đi qua, lấy chén thuốc và chén máu trong hộp ra, đã có chút lạnh rồi.



"Sao ngài không cho người gọi ta một tiếng, đến đây đã bao lâu rồi?" Tần Thư Dao uống xong, cũng ngồi xuống.



Mộ Thiếu Dục lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong ống tay áo, sau đó đặt ở trên bàn, lạnh nhạt nói: "Ta biết hôm nay không phải sinh nhật của nàng, thế nhưng là lễ cập kê của nàng."



Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục nói ít, nhìn thấy cái hộp trên bàn cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hắn để bụng như vậy, còn tặng lễ vật cho nàng.



Trong lòng nàng ấm áp, lập tức mở hộp ra xem, chỉ là khi nhìn vào bên trong cũng không vui rồi.



Đẩy cái hộp trên bàn ra xa, trên mặt cũng không còn tươi cười như vừa rồi, lạnh lùng nói: "Đồ này Anh Anh không cần, mới đưa cho ta. Chẳng lẽ ta là người nhặt đồ vứt đi? Lại nhặt đồ người ta không cần?"



Đây là một cây trâm hoa Thạch Lựu, tất cả mặt trên đều dùng hồng ngọc khảm thành, mỗi một đóa hoa đều óng ánh trong suốt, trông rất sống động. Trâm hoa này, Tần Thư Dao rõ ràng, trâm hoa này là Trịnh Anh Anh thích nhất.



Sau này không biết vì sao đánh mất, trước khi Tần Thư Dao đi Nam Tĩnh, vì lấy lòng Mộ Thiếu Dục, cũng từng bảo người phía dưới làm một cây trâm giống y đúc.



Nhưng mà không nghĩ tới khi nàng cho rằng Mộ Thiếu Dục động lòng với nàng, nàng cho rằng Mộ Thiếu Dục thật tâm yêu nàng. Lại tặng đồ này. Chuyện này giống như đánh một cái tát thật mạnh lên mặt Tần Thư Dao.



Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua trâm hoa này, lúc hắn lấy đến cũng cảm thấy không có gì không ổn, chỉ cảm thấy bóng đẹp cực kỳ, hơn nữa ngày thường Tần Thư Dao ăn mặc đều có chút thanh nhã, kết hợp với đóa hoa Thạch Lựu sáng đẹp này cũng có một phen đặc sắc khác. Nhưng mà không nghĩ tới Trịnh Anh Anh cũng từng có một cây trâm hoa này!