Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 166 : Hai người hợp mưu bố trí cạm bẫy
Ngày đăng: 06:50 19/04/20
Gió lạnh gào thét, cảnh xuân phòng trong lộ ra ngoài.
Tô Nhược Hoài bị Mộ Thành Hi rót cho rất nhiều rượu, cũng đã sớm uống đến ngã trái ngã phải. Hắn chỉ cảm thấy bên người rất mềm mại, làm cho người ta rất thoải mái.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Đợi đến lúc sáng sớm, hắn hơi mở mắt, đột nhiên phát hiện trên giường nhiều hơn một người. Vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng là Mộ Thành Hi gọi nha hoàn hoặc là Tả Nhi trong kỹ viện tới.
Nhưng mà khi cẩn thận nhìn lại, thì càng không phải. Người trước mắt này dường như có chút quen thuộc, đã từng gặp qua ở đâu đó.
Tiểu mỹ nhân trước mắt ngủ cực kỳ yên tĩnh, nhìn thấy làm cho người ta thoải mái hết sức.
May mắn xiêm y của bọn họ coi như hoàn chỉnh, nghĩ đến cũng không phát sinh chuyện gì.
Tô Nhược Hoài che cái trán phủ tầng mồ hơi mỏng, người cũng nhẹ nhàng muốn bò xuống giường, sợ đánh thức tiểu mĩ nhân trước mắt này.
Cô nương này hắn nhận ra, là nhị tiểu thư Tần gia. Nghe nói đã có hôn ước, may mắn hai người bọn họ không làm ra chuyện gì vượt rào, thừa dịp nàng còn chưa tỉnh lại nhanh trốn, bằng không sau này phải phiền toái rồi.
Tô Nhược Hoài khẽ bước xuống giường, sau đó lại khẽ nhặt xiêm y trên đất lên, muốn nhanh mặc vào.
Nhưng mà vừa mới nhặt y phục lên, cửa đã "két" một tiếng bị mở ra, giọng nói trong trẻo cũng vang lên.
Chỉ là chuyện này ngàn lần không thể bị người khác phát hiện, bằng không con đường làm quan của bản thân, trong sạch của Tần Khả Cầm, đều bị hủy.
"Tần cô nương nói rất đúng, việc này ta sẽ xử lý." Nói xong hắn lại xoay người khom người chào Tần Khả Cầm, nói: "Tần nhị cô nương không cần khổ sở, tại hạ cũng không phải loại hoa hoa công tử, việc hôm nay tại hạ tuyệt đối sẽ cho cô nương một câu trả lời thuyết phục!"
Nói xong hắn muốn đi ra ngoài, nhưng lại nhìn y phục trên người bản thân lại cảm thấy không ổn. Nên vội vàng mặc y phục hoàn chỉnh lại, không nghĩ tới thời điểm này, cửa bị mở ra, giọng nói thẳng thắn cũng vang lên.
"Tô công tử, đêm qua ngủ ngon giấc không..."
Mộ Thành Hi đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Thư Dao ở trong phòng, trong lòng đã sớm sáng tỏ, trên mặt vẫn còn ra vẻ kinh ngạc nói: "Di... Sao Tần cô nương ở trong này?" Lại quay đầu nhìn thoáng qua Tô Nhược Hoài xiêm y không chỉnh, lại nhìn thoáng qua Tần Khả Cầm, một đôi mày kiếm nhăn càng chặt, vẻ mặt cũng trở nên càng thêm nghiêm túc: "Đây là có chuyện gì? Tô công tử..."
Hắn cũng không phải người chưa từng trải qua chuyện này, chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu rõ. Diễn trò cũng không thể làm quá giả dối, hắn lập tức hô to nói: "Ai nha... Sao Tô công tử hồ đồ như vậy..."
Sở dĩ Mộ Thành Hi sẽ xuất hiện, là vì Tần Thư Dao sợ Tô Nhược Hoài sẽ đổi ý, cho nên mới để Mộ Thành Hi sau một khắc nàng đi vào, lại tiến vào.
Tô Nhược Hoài buồn rầu nói: "Tại hạ cũng không biết, vừa ngủ dậy vậy mà... Ai... Đều là tại hạ lỗ mãng, tại hạ nguyện ý phụ trách..." Sau đó kinh ngạc nói: "Đêm qua không phải Ngũ hoàng tử đưa tại hạ vào sao? Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử cũng không biết đây là phòng của Tần nhị cô nương?"
Mộ Thành Hi biết Tô Nhược Hoài rất thông minh, trong lòng đã sớm chuẩn bị đối sách: "Ai u, đêm qua ta cũng uống đến hồ đồ. Những phòng này đều giống nhau. Hoàn toàn không biết phòng này là của Tần nhị cô nương, đều là ta sai, đều là ta sai, mới gây nên chuyện này!"