Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 229 : Tuyết Như nổi điên rời xa kinh thành

Ngày đăng: 06:51 19/04/20


Tần Tuyết Như đi từ từ đến bên cạnh Tần Thư Dao, nước mắt chảy liên tục như sợi dây trân châu bị đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng ta không lau nữa, chẳng qua là mặc kệ chúng nó chảy xuống mặt.



"Tỷ nói ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không gả đi, Đại hoàng tử cũng đã chán ghét ta. Mà ta lại sức không đủ, tỷ nói đi, rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ!"



Tần Tuyết Như đột nhiên bắt lấy cánh tay Tần Thư Dao, dùng sức lay: "Tại sao tỷ có thể trôi qua tốt như vậy, rõ ràng ban đầu Tam hoàng tử chán ghét tỷ. Vì sao bây giờ Tam hoàng tử lại đối xử tốt với tỷ như vậy, tỷ nói một chút rốt cuộc tỷ đã dùng quỷ kế gì, mới mê hoặc Tam hoàng tử xoay vòng như vậy."



Lúc này Tần Tuyết Như không mềm mỏng và đau thương như vừa nãy, trở nên hung thần ác sát, khuôn mặt dữ tợn, chợt nàng ta cười lạnh một tiếng: "Bây giờ tỷ thấy ta có bộ dạng này, có phải rất vui vẻ không. Có phải không?"



Tần Thư Dao cảm thấy Tần Tuyết Như như người điên, nàng muốn hất Tần Tuyết Như ra, lại phát hiện sức lực của nàng ta rất lớn, bản thân hoàn toàn không hất nàng ta ra được.



Thi Vận đứng ở một bên thấy thế, vội vàng kéo Tần Tuyết Như từ trên người Tần Thư Dao ra.



Tần Tuyết Như ngửa đầu cười to, tiếng cười kia làm cho người ta cảm thấy không rét mà run, làm cho người ta cảm thấy âm trầm vô cùng.



"Ngươi cũng rất nhanh thôi. Những ngày tháng tốt lành của ngươi cũng sắp đến rồi. Ha ha ha ha... Dã chủng trong bụng ngươi có thể giữ được hay không còn chưa biết, ngươi cho rằng ngươi có thể vĩnh viễn hưởng thụ vinh hoa phú quý sao? Nằm mơ, ngươi chỉ do tiện nhân sinh, nếu như không có ngươi, hiện tại hết thảy tất cả cũng đều là của ta, là của ta. Cũng bởi vì ngươi, ngươi đoạt đồ cưới của ta!"



Tần Tuyết Như giông như nổi điên, chạy lên, thật may là tay chân hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh cực nhanh, lập tức ngăn Tần Tuyết Như lại.



"Ha ha ha... Ngươi cho rằng có bọn họ bảo vệ ngươi, ngươi liền bình an vô sự, ngươi chờ, cơn ác mộng của ngươi cũng sắp đến rồi! Ha ha ha..."



Tần Tuyết Như giống như kẻ điên, vẻ mặt nàng ta dữ tợn, lớn tiếng nói: "Ta chờ, ta sẽ chờ xem kết quả thê thảm của ngươi!"



Tần Thư Dao không thể không hoài nghi có phải Tần Tuyết Như thật sự đã điên rồi hay không.



"Phu nhân, chúng ta đi thôi!"




Từ Kinh Thành đến thành Đức Hòa cũng phải năm, sáu ngày hành trình, vốn Tần Thư Dao không nôn oẹ, nhưng bởi vì ngồi mấy ngày xe ngựa, ói đến người gầy một vòng. Mộ Thiếu Dục cực kỳ đau lòng, hắn hôn lên trán Tần Thư Dao một cái, nhẹ giọng nói: "Thái y nói, chờ thêm ba tháng nữa, sẽ khá hơn một chút. Nàng cũng có thể ăn nhiều một chút gì đó!"



Tần Thư Dao cũng sờ sờ bụng của mình, mặc dù lúc này nàng còn chưa cảm giác được sự tồn tại của đứa bé, tuy nhiên nó đã thật sâu chôn ở trong lòng của nàng. Đời này nàng nhất định phải bảo vệ con của mình thật tốt, tuyệt đối không thể để cho nó bị bất kỳ tổn thương nào.



Ban đêm, tiệc mời cung Thái Hòa Cung mời đủ loại quan lại, hơn nữa có thể mang theo gia quyến của mình.



Mộ Thiếu Dục mang theo Tần Thư Dao vào cung, đầu tiên là đi xem Hiền phi.



Cung điện Hiền phi cách cung điện Hoàng thượng không xa, điều này cũng có thể nói rõ vị trí của Hiền phi ở trong lòng hoàng thượng.



Tần Thư Dao nhờ người khác giúp đỡ đi tới trong cung, sau đó cúi người thi lễ với Hiền phi, nhẹ giọng nói: "Hiền phi nương nương cát tường!"



"Đứng lên đi." Hiền phi hơi giơ tay lên, sau đó lại nói: "Nghe nói hai ngày trước con nôn oẹ rất nhiều, hiện tại khỏe được một chút nào chưa?"



"Đa tạ nương nương quan tâm, hiện tại thiếp thân đã tốt hơn nhiều. Cũng không có gì đáng ngại!"



Lần trước gặp mặt, Hiền phi còn muốn để cho Tần Thư Dao nói rõ với Mộ Thiếu Dục, để cho nàng đi thuyết phục Mộ Thiếu Dục cưới Trịnh Anh Anh. Không biết lần này tới, Hiền phi lại có mục đích gì.



Hiền phi bảo người ban ghế, Tần Thư Dao cũng ngồi xuống.



Xung quanh im lặng, Tần Thư Dao vẫn luôn hơi cúi đầu, nhìn tay mình.



"Vốn là Bổn cung muốn gả Anh Anh cho Dục nhi, sau đó sẽ để cho Dục Nhi hưu Bạch thị. Nhưng Dục Nhi không đồng ý, cũng chỉ nói muốn cưới một mình con làm thê tử. Bổn cung thật sự không phải người nhỏ mọn, chẳng qua là Bổn cung chỉ có một đứa con trai, tất nhiên sẽ không để cho bên cạnh nó chỉ có một người chăm sóc. Bây giờ trong bụng con đã có thai, cũng không thể cùng phòng với Dục Nhi được nữa rồi. Sáng mai Bổn cung liền chọn mấy nha hoàn cơ trí cho nó, cũng để cho nó yên tâm!"