Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 233 : Thư Dao thương tâm, Bạch Thiển giải sầu
Ngày đăng: 06:51 19/04/20
Mùa hè nóng bức, trong khoảng thời gian này Tần Thư Dao vẫn luôn ở trong phòng của mình, rất ít ra ngoài đi lại. Ngay cả Bạch Thiển, nàng cũng không muốn gặp.
Mộ Thiếu Dục trở về từ trong cung, thấy Tần Thư Dao vẫn ngồi ở trên ghế gần cửa sổ, đang xem sách nhưng ánh mắt lại trống rỗng, trang giấy nàng nhìn thật lâu vẫn chưa thấy nàng lật qua tờ khác.
Chân mày hắn hơi nhíu lên, sau đó đi tới bên người Tần Thư Dao, lấy sách từ trên tay nàng xuống.
Lúc này, Tần Thư Dao mới phục hồi tinh thần lại, nàng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười, thấp giọng nói: "Ngươi đã về rồi!"
Mộ Thiếu Dục ngồi xuống, rót cho mình một chén nước, sau đó uống một hơi cạn sạch: "Tứ đệ đã điên rồi, cũng coi như Hoàng hậu đã mất đi đứa con trai của bà ta rồi!"
Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng chấn động, không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng vẫn còn đắm chìm ở trong vết thường của mình, lúc khổ sở, Mộ Thiếu Dục cũng đã giúp nàng báo thù.
Hốc mắt nàng hơi ướt, ngước mắt lên, nói: "Chỉ sợ hoàng hậu cũng sẽ không khinh địch bỏ qua cho ngươi như vậy!"
"Sợ cái gì, bà ta có thể có thủ đoạn gì. Cho rằng đã sớm phái người đến giám sát ta, không biết những người này cũng sẽ phản bội bà ta." Đôi mắt Mộ Thiếu Dục tối lại, nói: "Tứ đệ luôn sẽ không tốt lên, điên rồi cũng tốt, so với lúc tỉnh chịu hết cực khổ cũng tốt."
Tần Thư Dao nhớ tới Mộ Tử Liệt từng nhiều lần thiết kế hãm hại bản thân, ngay cả Tĩnh Nguyệt cũng bị hắn hại chết. Hơn nữa nếu không phải hoàng hậu, đứa bé trong bụng của nàng, cũng sẽ không cứ như vậy mà biến mất.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Cho nên Tần Thư Dao không có một chút nào cảm thấy không yên lòng, ngược lại cảm thấy thống khoái vô cùng.
"Chẳng qua là, hiện tại trong tay Hàn Thế Quân nắm giữ mấy vạn binh mã. Ta muốn đoạt từ trong tay hắn ta lại, cũng không phải là chuyện dễ!"
Đang lúc ấy thì, ngoài cửa vang lên tiếng cười trong trẻo: "Đi chỗ nào vậy? Ta cũng muốn đi!"
Bạch Thiển vui mừng chạy vào, thấy sắc mặt Tần Thư Dao dường như tốt hơn trước đó nhiều, nàng cũng yên tâm.
Mộ Thiếu Dục thấy Bạch Thiển tới, liền đứng lên nói: "Ta còn có những chuyện khác, các nàng tán gẫu đi!"
Trái tim của Tần Thư Dao cũng không phải làm từ tảng đá, tất nhiên hiểu hắn vì để làm cho mình yên tâm, để làm cho mình không còn đắm chìm ở trong bi thương nữa, cho nên vừa vào phủ liền vội vội vàng vàng chạy tới nói cho nàng biết chuyện này. Chính là hi vọng nàng có thể thoát khỏi bi thương.
Nàng nhìn bóng lưng Mộ Thiếu Dục rời đi, mặc dù đời này hài tử của nàng không còn, nhưng nàng lại lấy được một người yêu thương, tối thiểu, vào lúc này, người này thật sự yêu nàng. Mà nàng cũng cảm nhận được.
Bạch Thiển nhìn dáng vẻ Tần Thư Dao lưu luyến Mộ Thiếu Dục không rời, cười trêu nói: "Ôi chao, mỗi ngày đều ngủ chung ở trên giường lớn, còn lưu luyến không rời như vậy. Được rồi, như vậy thì ta đi về trước đây. Tỷ lại đi tìm Dục ca ca!"
Nói xong liền cố làm đứng lên, sau đó muốn đi ra ngoài.
Tần Thư Dao vội vàng ngăn nàng lại, trên mặt cũng đỏ bừng: "Muội cũng thật là, đã tới rồi. Đi gấp như vậy làm gì!"
Trong một tháng này, Tần Thư Dao cảm thấy Bạch Thiển là hung thủ gián tiếp hại hài tử của mình, cho nên vẫn lạnh nhạt với nàng, cũng không muốn thấy nàng. Hiện tại Mộ Thiếu Dục đã vì nàng báo thù, mà trên người Bạch Thiển cũng có không ít bí mật, đương nhiên nàng cũng phải vì Mộ Thiếu Dục làm ít chuyện.
Trong khoảng thời gian này Bạch Thiển cũng cực kỳ khó chịu, mặc dù nàng biết hung thủ thật sự là hoàng hậu, nhưng dù sao bản thân và hoàng hậu liên minh, nói khó nghe một chút bản thân cũng là người của hoàng hậu. Mặc dù nàng không đành lòng tổn thương Tần Thư Dao, nhưng cảm thấy bản thân cũng gián tiếp hại nàng.