Đích Nữ Tàn Phi

Chương 81 : Ân nhân cứu mạng (3)

Ngày đăng: 22:11 07/03/21


Sau khi xác định sự việc làm bẩn bộ y phục của Tiết Phong Lan có liên quan đến Tiết Phong Linh thì Thượng thư phu nhân nói vài câu liền đi rồi, Tiết Phong Lan biết rõ nàng ta muốn làm gì, giờ phút này Thượng thư phu nhân sẽ không đi đến Mẫu Đơn Các chất vấn Tiết Phong Linh giống như vừa mới chất vấn nàng khi nãy, dù sao chuyện hôm nay xảy ra ở Liên phủ cũng đã khiến Tiết Phong Linh khóc nức nở, Thượng thư phu nhân thương tiếc nữ nhi như vậy làm sao có thể tiếp tục đến khởi binh vấn tội được? Vậy nên nàng chắc chắn sẽ cho Trần ma ma đi điều tra chuyện này, Vân Yên là người tâm tư kín đáo, khó mà có thể bắt tại trận được nhưng Hồng Hương thì khác, Hồng Hương trước giờ nhát gan sợ chết, nếu thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, nàng không tin đối phương vẫn sẽ bảo vệ Vân Yên, mà Như Sương làm việc trước giờ đều luôn có chủ kiến của riêng mình, cho nên sau khi phát hiện Vân Yên và Hồng Hương gặp riêng đã có người canh chừng nhất cử nhất động của Hồng Hương, một là để nàng ta không xóa tan được chứng cứ phạm tội của mình, hai là phòng ngừa nàng ta sợ tội bỏ trốn.



Thượng thư phu nhân đi rồi, trong phòng liền khôi phục sự yên tĩnh vốn có, đám người Xuân Cầm kể từ khi thấy Thượng thư phu nhân ôm Tiết Phong Lan cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, dù sao cũng là chuyện của chủ tử, thân là nha hoàn cũng không nên biết quá nhiều, huống hồ nhìn bộ dạng của Thượng thư phu nhân, có lẽ cũng sẽ không ra tay đánh Tiết Phong Lan lần nữa, mà Tiết Phong Lan, các nàng đi theo nàng ta một thời gian, đối với tính tình có thù tất báo của đối phương cũng xem như rõ ràng, cho nên Tiết Phong Lan sẽ không để bản thân chịu thiệt.



Sau khi Thượng thư phu nhân rời khỏi, Như Sương liền trở vào hầu hạ nàng thay y phục, súc miệng rửa mặt, cũng không quên mang theo dược để thoa vết sưng trên mặt nàng, không thể không nói Như Sương thật sự rất chu đáo.



“Tiểu thư, dược này là lần trước Thái hậu nghe tin người bị bỏng nên sai người mang đến, có thể tiêu viêm giảm sưng, dùng rất tốt.” Làn da Tiết Phong Lan lại mềm lại mỏng, đụng nhẹ một cái cũng có thể lưu lại dấu vết, hiện tại trên làn da trắng noãn vẫn còn in năm dấu tay trên đó, nếu không dùng dược chỉ sợ ngày mai khắp phủ mọi người đều biết Thượng thư phu nhân ra tay đánh nữ nhi, chuyện này mà đến tai Thái hậu, đối với Tiết Phong Lan cũng không tốt.



“Ân, Thái hậu có lòng rồi.” Tiết Phong Lan mặt không đổi sắc mặt nhận lấy hủ gốm sứ từ tay Như Sương, trong hủ đựng một loại chất lỏng đặc xệch, màu trắng trong suốt, Tiết Phong Lan tùy tiện lấy một ít thoa lên mặt, cảm giác mát lạnh lan ra toàn thân khiến nàng thoải mái híp mắt lại.



“Cốc cốc.”



“Vào đi.”



Cánh cửa mở ra, Xuân Cầm cầm một khay đồ vật đi vào, Tiết Phong Lan không cần nhìn cũng biết Xuân Cầm đến là để đưa dược.



“Tiểu thư, phu nhân cho người đưa dược đến để người thoa...” Thượng thư phu nhân ra tay đánh Tiết Phong Lan, chuyện này nàng ta tất nhiên không muốn để người khác biết cho nên mới sai người mang dược đến, đối với làn da của Tiết Phong Lan nếu không thoa dược thì sáng ngày hôm sau chỉ sợ vẫn còn in dấu tay nơi đó, để người khác nhìn thấy lời ra tiếng vào, bất luận là đối với nàng ta vẫn là Tiết Phong Lan đều không tốt.



“Để đó đi.” Xuân Cầm biết Tiết Phong Lan nói như vậy là không muốn dùng dược của Thượng thư phu nhân, cũng không thể đổ bỏ nên nàng chỉ đành để bên bàn, lúc nãy nàng cũng thấy Như Sương đi khố phòng lấy một ít đồ, khố phòng của Hàn Mai Các ngoại trừ trang sức quý báu, lụa là gấm vóc thì nhiều nhất chính là dược liệu, Xuân Cầm hiển nhiên cũng cảm thấy so với loại dược không rõ lai lịch của Thượng thư phu nhân, dược mà Thái hậu ban thưởng mới đáng quý, cho nên biết Tiết Phong Lan không muốn dùng dược của Thượng thư phu nhân, nàng cũng không có tỏ thái độ gì.



“Hồng Hương bên kia thế nào rồi?” Xuân Cầm ở trong Tiết phủ nhiều năm, đối với nha hoàn các viện khác cũng xem như là nắm rõ tình huống, cho nên Như Sương mới nhờ nàng trông chừng Hồng Hương.



“Nàng ta tựa hồ vẫn chưa phát hiện được tiểu thư đã biết chuyện này là do nàng ta làm nên giờ này vẫn sống rất thoải mái.”



“Tiết Phong Linh bên kia đã biết, cẩn thận trông chừng Hồng Hương, đừng để Vân Yên ra tay trước khi mẫu thân đến hỏi tội.”



“Vâng.”



“Nếu không có chuyện gì nữa thì hai người về phòng nghỉ ngơi đi.” Tiết Phong Lan phất tay, có chút buồn ngủ, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng đối phó cũng rất mệt mỏi, cho nên lúc này muốn đi nghỉ ngơi.



“Nô tì cáo lui.” Kể từ khi Tiết Phong Lan nhận thấy đôi chân của nàng có cảm giác nàng cũng không cần Xuân Cầm ngủ ở trong phòng với nàng nữa, trong lòng nàng cất chứa nhiều bí mật như vậy, cho dù Xuân Cầm đáng tin nàng cũng không dám quá thân cận, sợ hãi một ngày nào đó đối phương lại quay lưng với nàng, đặc biệt là khi Xuân Cầm và Thượng thư phu nhân tình cảm sâu đặm, cho nên nàng cho người mang chiếc giường nhỏ dời đi, Xuân Cầm về phòng của mình ở Hàn Mai Các nghỉ ngơi, bất quá vì đề phòng nửa đêm Tiết Phong Lan có chuyện cần người nên ba người mỗi đêm đều thay phiên nhau canh gác ngoài cửa, đêm nay đến lượt Như Sương.



“Như Sương, còn có chuyện gì sao?” Xuân Cầm đi rồi nhưng Như Sương vẫn chưa có ý định đi, Tiết Phong Lan liền biết nàng là có chuyện.



“Tiểu thư, nô tì có lời này không biết có nên nói ra hay không...”



Tiết Phong Lan được Như Sương bế đến bên giường, mái tóc đen dài như thác đổ xuống, thân hình thiếu nữ mềm mại nhỏ nhắn, gương mặt thanh lệ đến không nói nên lời.



“Ngươi cảm thấy nên nói thì cứ nói.”



“Từ xưa đến nay anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân liền lấy thân báo đáp, nô tì là sợ... tiểu thư trẻ người non dạ, tâm tính chưa ổn định, vướng phải nam nhi tình liền đánh mất bản thân.”



Câu trả lời của Như Sương lần nữa khiến Tiết Phong Lan lâm vào kinh ngạc.



“Ngươi sở dĩ không nói là sợ ta đối với Lam Thành Vũ tâm động?” Lúc này bởi vì quá kinh ngạc, Tiết Phong Lan cũng quên mất phải che giấu bản thân mà gọi thẳng tên của Lam Thành Vũ.



“Nô tì... đúng vậy.”



“Vì sao?”



“Tứ hoàng tử... Tứ hoàng tử người này không tốt, hắn tiếp cận tiểu thư tám phần là bởi vì tiểu thư nhận được sự sủng ái của Thái hậu.”



Tiết Phong Lan trầm mặc, hóa ra... người khác đều có thể nhìn rõ tâm tư của Lam Thành Vũ, chỉ có bản thân nàng là không biết, còn nghĩ rằng hắn thật sự... hắn thật sự thích nàng.



Làm sao có thể đâu?



Một người đầy dã tâm như hắn thì làm sao có thể thích một người tàn phế hai chân như nàng?



“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”



Như Sương cẩn thận nhìn Tiết Phong Lan một lát, phát hiện nàng không có biểu cản gì đặc biệt mới yên tâm lui ra.



“Như vậy nô tì cáo lui, tiểu thư ngủ ngon.”



“Ân.”



Trước khi ra ngoài Như Sương cũng không quên thổi tắt nến trên bàn, cánh cửa phòng đóng lại, không gian liền lâm vào tối tăm, chỉ để lại thân ảnh nhỏ nhắn của Tiết Phong Lan ngồi trên giường, giống như bị bóng tối nuốt chửng.



Lam Thành Vũ...



Ngay từ đầu hắn đã có ý tiếp cận nàng, vậy mà nàng còn si tâm vọng tưởng với hắn, đối với kiếp trước, Tiết Phong Lan cảm thấy thật buồn cười.



Kiếp này, nếu Lam Thành Vũ thật sự là người cứu nàng thì nàng cũng không ngại... không ngại cùng hắn tương kế tựu kế, một lần kéo hắn ngã ngựa, để hắn biết được cảm giác đau đớn khi bị phản bội là như thế nào!



Còn nếu không phải hắn cứu nàng mà lại ôm khư khư cái danh hiệu “ân nhân cứu mạng” đó thì đừng trách nàng xuống tay tàn độc, trả lại hắn cả vốn lẫn lời.



Đêm nay không khí các phủ đệ trong kinh thành có vẻ náo nhiệt, bất quá theo bóng đêm dần chiếm cứ, ánh đèn hoa lệ trong các phủ cũng tắt dần, nửa đêm là thời gian yên tĩnh nhất, bởi vì lúc mọi người đều đang ngủ.



Nửa đêm Tiết Phong Lan đang ngủ thì cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt nóng rực dán vào người nàng khiến nàng không thể không mở mắt.



Đôi mắt mơ hồ mang hơi nước, gương mặt có chút không được tỉnh táo, nàng đưa tay xoa đầu, nhìn đến rèm giường lập lòe bóng người thì không khỏi kinh hoảng, ngay lập tức liền ngồi dậy, ánh mắt nhìn vào người nọ mang theo vài phần cảnh giác.



“Ai?”



“Đến cả ân nhân cứu mạng của mình mà cũng không nhận ra sao?”