Đích Nữ Tàn Phi
Chương 83 : Khởi binh vấn tội (3)
Ngày đăng: 22:11 07/03/21
“Lan Nhi thỉnh an tổ mẫu.” Lúc Như Sương đẩy xe lăn đi vào Thọ Minh Trạch thì bên trong đã có không ít người, Tiết lão thái thái ngồi ở vị trí chủ vị, thần sắc đạm mạc uống trà, không biết bọn họ đang nói gì mà không khí có phần yên tĩnh, cho nên khi Như Sương bước vào liền phá vỡ không khí yên tĩnh nơi này.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung chú ý về phía cửa, Như Sương hôm nay một thân lam y, trên váy thêu nhưng bông tuyết vô cùng đẹp mắt, phối với dung nhan lạnh lùng của nàng càng thêm thích hợp, mang hơi thở lạnh lẽo khiến người khác không dám đến gần, mỹ nữ như vậy... cũng chỉ là lá xanh làm nền cho hoa hồng mà thôi. Như Sương thanh lãnh như nước, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng rực rỡ như lửa của thiếu nữ ngồi trên xe lăn.
Nữ tử một thân hồng y diễm lệ, tà váy dài đến mắt cá chân, khi nàng ngồi váy sẽ kéo cao hơn một chút, để lộ chiếc quần cùng màu bên trong, che đi mắt cá chân khéo léo tinh xảo, một đôi giày thêu kim tuyến, phối với đôi chân nhỏ nhắn như hoa sen vô cùng đẹp mắt. Thắt lưng thanh mảnh, trên đó còn treo một chiếc ngọc bội Quan Âm, sau cung yến ngày đó mọi người đều biết lai lịch của miếng ngọc bội này, không hổ danh là Dương chi bạch ngọc, màu sắc không thể đánh đồng với ngọc bội thường được, giữa nền đỏ rực rỡ thế này, miếng ngọc bội càng thêm nổi bật.
Cổ áo là kiểu dáng được lưu hành nhiều nhất hiện nay, bởi vì được lưu hành rộng rãi cho nên mới trở nên bình thường, không có gì đáng để mắt, thứ duy nhất luôn là thứ độc đáo nhưng khi người thứ hai có được thứ đó thì đã không còn là thứ duy nhất nữa, đã không là duy nhất thì sẽ mất đi vẻ độc đáo vốn có, đó là tâm lí bình thường của mỗi người. Bộ y phục kiểu dáng bình thường thế nhưng loại vải thuộc chất liệu tốt nhất, là vải lụa Hàng Châu, chất liệu mịn màng, mặc vào rất thoải mái, người có kiến thức nhìn vào liền có thể nhận ra, cho nên có những thứ dáng vẻ tuy bình thường nhưng giá trị lại là liên thành.
Nàng da thực trắng, bởi vì làn da trắng noãn cho nên khi mặc vào bộ y phục này càng thêm rực rỡ, đôi mắt nàng sâu như giếng cổ, lại sáng như ánh sao trên bầu trời, từ mặt mày nhìn ra tuổi tác không lớn nhưng lại lộ ra một cỗ phong tình khó hình dung, bất quá dung mạo nàng ngây thơ thanh thuần, hai thứ vốn mâu thuẫn lúc này lại giao hòa với nhau, mê hoặc tất cả mọi người, bất kể nam nữ khi nhìn vào.
“Hít!” Cũng không biết là ai hít sâu một tiếng, bất quá nhờ vậy mà mọi người có thể lấy lại tinh thần.
Tiết Phong Lan không ngờ lại thích hợp với màu đỏ như vậy, màu đỏ vốn dĩ là màu kén chọn, không phải bất kì ai mặc vào đều có thể bộc lộ hết vẻ đẹp của nó, người ta nói màu đỏ tuy kiều diễm nhưng lại có phần thô tục, chẳng khác nào một đám kỹ nữ thanh lâu, son phấn lòe loẹt, cho nên trong tâm lí của mọi người những người nào mặc hồng y đều là nữ tử không đàng hoàng, tất nhiên ngoại trừ những ngày lễ, hồng y vào những ngày đó đều mang ý nghĩa phúc lợi. Trên đời này có không ít người thích mặc hồng y, nhưng người có thể đem hồng y bộc lộ bản chất vốn có của nó thì lại hiếm vô cùng, thường thì người có thể khống chế được màu đỏ nhất định phải vô cùng diễm lệ, như ngọn lửa giống nhau, sáng quắc lại mạnh mẽ, thế nhưng Tiết Phong Lan lại không giống, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều mang theo vẻ thiên kiều bá mị, thế nhưng dung nhan lại trẻ tuổi, bộ dạng ngây thơ thanh thuần khiến người cảm thấy mâu thuẫn.
Chậc!
Trước kia sao lại không phát hiện Tiết Phong Lan cũng có một mặt như vậy?
“Dạ rồi ạ.”
“Nếu vậy lát nữa bồi lão bà này đọc kinh niệm phật đi.”
Tiết Phong Lan hơi sửng sốt, Tiết lão thái thái cũng là người ăn chay niệm phật, người già thường có tư tưởng tin thần phật, Tiết lão thái thái cũng không ngoại lệ, bất quá mỗi lần nàng ta đọc kinh niệm phật thì sẽ không để người khác đến làm phiền, ngoại trừ Tiết Phong Linh, vậy mà hiện tại nàng ta lại chủ động muốn nàng... xem ra nhất định là có trá!
Sửng sốt thì sửng sốt, bất quá Tiết Phong Lan vẫn nhanh chóng hồi phục lại, tự nhiên mở miệng: “Vâng.”
Không chỉ Tiết Phong Lan sửng sốt mà một bàn đầy người cũng đều sửng sốt, mọi người ngồi không bao lâu thì cũng bị Tiết lão thái thái hạ lệnh đuổi khách, mỗi người ôm tâm trạng khác nhau rời đi.
Người đi hết, Tiết lão thái thái cũng chưa có đi đến bảo Trần ma ma chuẩn bị kinh phật gì cả, Tiết Phong Lan cũng biết đây là cái cớ giữ nàng lại, nàng cũng không gấp gáp muốn biết Tiết lão thái thái muốn làm gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi đợi.
“Chuyện tối qua tỷ tỷ của con cũng không có cố ý, con không cần trách nàng.” Không gian yên tĩnh, Tiết lão thái thái đột nhiên mở miệng.
Tiết lão thái thái không hổ là Tiết lão thái thái, thân là người từng trải, lời nói dối vụn vặt của Tiết Phong Linh không thể qua mặt được nàng ta, cho dù nàng ta yêu thương đứa cháu này thế nào thì suy cho cùng Tiết Phong Linh vẫn chỉ là con cờ trong tay nàng ta mà thôi, đã là con cờ, một khi còn giá trị lợi dụng ngại gì không đối xử tốt một chút, đến lúc không còn giá trị gì nữa thì cũng sẽ bị vứt như giẻ rách mà thôi!
Lời tuy là khuyên nàng không cần trách Tiết Phong Linh nhưng ngữ khí lại là ra lệnh, hiển nhiên Tiết lão thái thái cũng không phải muốn cùng nàng ta thương lượng, nàng ta là đang ra lệnh nàng bỏ qua chuyện này.
[Phần tiếp theo xin liên hệ với [email protected] để biết thêm thông tin chi tiết]