Đích Nữ Tàn Phi

Chương 87 : Một ngày trước săn thú (1)

Ngày đăng: 22:11 07/03/21


Thời gian thôi đưa, chớp mắt đã đến tháng tư, tuyết đã ngừng rơi, cả kinh thành phủ đầy tuyết trắng lúc này đang tan dần, vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở, hoa cỏ nảy mầm, khí trời thanh mát, mang theo hơi thở của mùa xuân, cuối cùng thì ngày mà mọi người đang mong đợi - săn thú mùa xuân mỗi năm một lần - rốt cuộc cũng đã đến.



Mặc dù là ban ngày nhưng kinh thành hôm nay lại náo nhiệt hơn hẳn, không phải vì trên đường bày biện nhiều gian hàng, hay những tửu lâu tấp nập người ra vào, mà là bởi vì đoàn xe ngựa từ hoàng cung đang xuất phát đến trường săn hoàng gia. Trường săn không nằm trong hoàng cung mà nằm ở phía Tây kinh thành, phía Đông kinh thành là chốn phồn hoa đô thị, trong khi đó phái Tây kinh thành lại có một khu rừng rậm rộng lớn, khu rừng rậm này chiếm gần một nửa diện tích của Đại Ngụy, trong đó có rất nhiều loài vật sinh trưởng, động vật thực vật quý hiếm đều có mặt trên đời, đây là món quà mà nữ thần thiên nhiên ban tặng cho Đại Ngụy, Hoàng đế khai quốc của Đại Ngụy là người thích săn bắn nên đã sử dụng khu rừng này vào mục đích đó. Tất nhiên với diện tích gần một nửa Đại Ngụy, Ngụy đế không thể nào kiểm soát được cả khu rừng với nhiều loài sinh vật như vậy được, cho nên Ngụy đế chỉ lấy một phần của khu rừng làm thành trường săn hoàng gia, khu vực trường săn được bao bọc bởi những rào cản lớn mà thú dữ khó lòng mà vượt qua được. Mặc dù chỉ chiếm một phần của khu rừng nhưng trường săn cũng rất rộng lớn, cho nên Ngụy đế mới tổ chức săn thú mỗi năm một lần để các vị tướng tài giỏi dưới trướng mình có cơ hội thể hiện, ai săn được nhiều thú nhất sẽ có quyền được ra một yêu cầu, tất nhiên điều đó không thể liên quan đến vận mệnh quốc gia, cũng bởi vì có phần thưởng như vậy mà mọi người đều rất kỳ vọng có thể tham gia vào săn thú mỗi năm một lần, một số người không có tài năng thiên bẩm về phương diện này thì cũng muốn tham gia để chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của người đứng đầu kỳ săn thú mỗi năm.



Trước đó một ngày, phủ đệ lớn nhỏ khắp kinh thành đều chìm đắm trong không khí khẩn trương.



Trấn quốc Tướng quân phủ nằm ở phía Tây của kinh thành, trên con đường Ngũ Niên Hoa, gần với khu vực săn thú nhất, thành Đông đất chật người đông, chỉ tính mỗi con người Nguyệt Hoa Nhàn Hạ thì cũng có đến năm cái phủ đệ rồi, trong khi thành Tây so với thành Đông rõ ràng là rộng lớn hơn rất nhiều, nguyên nhân là vì phủ đệ ở nơi này rất ít, mà Trấn quốc Tướng quân phủ là tòa phủ đệ lớn nhất nơi này.



Hậu viện Trấn quốc Tướng quân phủ có một cái võ đài rất lớn, Triệu gia từ thời khai quốc đã là võ tướng, Trấn quốc lão Tướng quân lãnh binh nhiều năm, mặc dù lúc này đã lớn tuổi nhưng người luyện võ cần nhất chính là ngày ngày đều phải chăm chỉ luyện tập, cho nên lão Tướng quân đã cho xây dựng một võ đài trong phủ đệ nhằm mục đích luyện tập.



Một đám người xô đẩy nhau vây quanh võ đài, thế nhưng lại không dám phát ra thanh âm, sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến người đứng trên võ đài, xung quanh vì vậy mà trở nên yên tĩnh, bóng dáng thanh mảnh đang đứng, bạch y như tuyết bay trong gió, mái tóc đen dài được buộc kiểu đuôi ngựa phất phơi, đôi tay thon dài trắng noãn dùng sức kéo căng cung tên, ngón tay hơi buông lỏng, “vụt vụt” mũi tên xé gió mà đi, ghim vào hồng tâm cách đó mười mét.





“Được ca ca khen ngợi Băng Nhi rất vui vẻ, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà lười biếng, Băng Nhi sẽ tiếp tục cố gắng, sẽ không để ca ca phải mất mặt.” Thân là đích nữ của Trấn quốc Tướng quân phủ, ngày mai nếu không đem thực lực thể hiện ra ngoài khiến người khác khâm phục thì người mất mặt lớn nhất không phải là nàng mà chính là Triệu gia!



“Ân.” Nếu nói Triệu Băng Lộ là giả vờ lạnh lùng thì Triệu Thiên Tư chính là lãnh đạm trời sinh, cho dù đối với muội muội hắn cũng lạnh nhạt như thường, bất quá giọng nói so với lúc nãy đã mềm đi vài phần.



“Biểu ca, sao hôm nay huynh lại đến đây vậy?” Ngày mai đã là bắt đầu săn thú rồi, mặc dù mỗi năm Lam Hạo Ngọc đều là người dẫn đầu trong cuộc thi nhưng cũng bởi vì vậy mà Lam Thành Vân mới sinh lòng oán hận với hắn, năm nay nhất định Lam Thành Vân sẽ không im lặng để Lam Hạo Ngọc giành vị trí quán quân, dựa vào tâm tư kia của hắn sợ là hắn nhất định sẽ giở thủ đoạn gì đó, cho dù hắn không ra tay Từ Hoàng hậu cũng sẽ không ngồi yên nhìn nhi tử của mình bị người khác chèn ép như vậy.



Săn thú không chỉ đơn giản là săn thú, mà còn là nơi để con cháu hoàng thất thể hiện tài năng của mình, xem ai mới là người xứng đáng ngồi lên ngôi vị đế vương, mà Lam Hạo Ngọc cùng Lam Thành Vân là ứng viên nổi bật nhất.



“Mẫu phi muốn tặng lễ vật cho muội nên ta đến đây đưa để giao cho muội.”



“Cô mẫu muốn đưa cho muội? Là thứ gì vậy? Bất quá huynh cũng đâu cần phải đến tận đây, để người khác đưa không phải được rồi sao?” Nghe đến Hương Quý phi có lễ vật muốn tặng nàng, gương mặt xinh đẹp của Triệu Băng Lộ như bừng sáng cả lên, tinh thần so với ngày thường cũng phấn chấn hơn hẳn, trong giọng nói cũng mang theo vài phần hào hứng.



[Phần tiếp theo xin liên hệ [email protected] để biết thêm thông tin chi tiết]