Đích Nữ Tàn Phi

Chương 87 : Một ngày trước săn thú (2)

Ngày đăng: 22:11 07/03/21


Cùng thời gian đó tại Trịnh vương phủ, so với không khí náo nhiệt của Trấn quốc Tướng quân phủ thì Trịnh vương phủ lại có vẻ yên ắng và âm u hơn rất nhiều, không ai nghĩ rằng trong phủ đệ của vị vương gia khác họ có quyền khuynh thiên hạ này lại khác hẳn hoàn toàn với vẻ ngoài hào nhoáng của nó.



“Quận chúa, kỵ trang của người đã chuẩn bị xong, ngươi có muốn mặc thử không?”



“Không cần đâu, để lên bàn đi.” Thanh âm trong trẻo như ngọc vang lên, mang theo vài phần lãnh đạm không nên có, so với Triệu Băng Lộ đang háo hức mong chờ chuyến săn thú ngày mai thì có vẻ như vị quận chúa này lại không nhấc nổi hứng thú là bao.



“Nhưng mà công chúa có dặn phải để người mặc thử, nếu có vấn đề gì sẽ cho tú nương chỉnh sửa lại để kịp cho ngày mai ạ...”



Mái tóc đen dài như thác xõa xuống bên vai, tóc nàng rất đẹp lại rất dài, chỉ nhìn vào thôi cũng đã thấy bóng mượt rồi, khi sờ vào nhất định là mềm mại như tơ lụa, theo động tác chảy tóc của nàng, chiếc lược hoàn toàn không gặp bất kì chướng ngại vật gì mà thẳng xuống đuôi tóc.



“Ta nói không cần.” Thiếu nữ không dừng lại động tác, thanh âm nhàn nhạt tiếp tục vang lên.



“Như vậy... nô tì để trên bàn, khi nào người thấy y phục có gì không ổn thì nói lại với nô tì...”



“Được.” Lần này thiếu nữ rất dễ dàng thỏa hiệp.



Tiểu nha hoàn muốn nói lại thôi, nàng thở dài rồi đặt khay đựng y phục lên bàn, quay người rời đi cũng không quên đóng cửa lại.



Ngoài cửa phòng vừa hay có một nha hoàn đi ngang qua, trên tay còn cầm một khay đồ bổ, vẫn còn nóng hổi, có vẻ như nàng ta vừa mới từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy tiểu nha hoàn ngay lập tức liền đi đến bắt chuyện.



“Vẻ mặt của ngươi sao lại ủ rũ như vậy hả?” Trong lời nói chứa hàm ý quan tâm nhưng nhiều hơn là tò mò, rõ ràng là muốn bát quái xem chuyện gì đã xảy ra với tiểu nha hoàn để có chuyện để bàn.



Tiểu nha hoàn cúi đầu, thần sắc ảm đạm: “Quận chúa không muốn thử kỵ trang.”



“Quận chúa hôm nay thế nào?” Ánh mắt nha hoàn kia lộ vẻ hiểu rõ, giọng điệu thăm hỏi.





“Chính là hắn rất có cơ hội để bước lên đế vị, nếu ta gả cho hắn ta có thể sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!”



Nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, là mục đích mà nàng luôn muốn hướng đến.



Dù hiện tại nàng đã trưởng thành nhưng nàng vẫn nhớ như in hình ảnh lúc nhỏ, khi nàng bị một đám nữ hài nhà khác bắt nạt, nàng đã khóc lóc chạy về tìm mẫu thân mách, trong khi mẫu thân an ủi nàng thì phụ thân lại nhìn nàng với ánh mắt lạnh nhạt, dùng những lời lẽ cứng như sắt thép mà giáo huấn nàng, cũng vì vậy mà nàng từ một nữ hài yếu đuối trở thành một nữ nhân kiêu ngạo.



“Yên Nhiên, con là nữ nhi của ta, không thể vì một vài chuyện nhỏ nhặt như vậy mà khóc lóc thế này, còn ra thể thống gì nữa?”



“Nhưng mà... nhưng mà...” Tuyết Yên Nhiên lúc đó mới sáu tuổi, đối với chất vấn của phụ thân không biết trả lời thế nào, bộ dạng tựa hồ như sắp khóc đến nơi.



Đại Lý Tự Khanh đại nhân nhìn nữ nhi với ánh mắt rèn sắt không thành, nói: “Yên Nhiên, tương lai con nhất định phải trở thành người đứng ở vị trí cao nhất, như vậy mới không bị người khác bắt nạt.”



“Vị trí cao nhất? Là ở trên núi sao?” Lúc này Tuyết Yên Nhiên vẫn chỉ là một nữ hài ngây thơ, hoàn toàn không hiểu khái niệm về “vị trí cao nhất” là có ý gì.



“Là mẫu nghi thiên hạ.”



“Nhưng mà, Hoàng hậu tương lai chỉ tuyển chọn từ tiểu thư Lý gia, con không thể...” Chuyện Hoàng hậu tương lai của Đại Ngụy chỉ được tuyển chọn từ tiểu thư nhà Lý gia, đây cũng không phải chuyện bí mật gì, Tuyết Yên Nhiên bởi vì biết điều này cho nên nàng từ nhỏ đã không có ôm mộng trở thành Hoàng hậu trong tương lai.



“Cũng có ngoại lệ mà đúng không? Năm đó tiểu thư nhà An Định Hầu chính là đạp ngã tiểu thư nhà Lý Thừa tướng mà bước lên hậu vị, mà tương lai con cũng có thể làm được.”



“Nếu con không muốn để người khác bắt nạt mình thì bản thân phải trở thành kẻ bắt nạt người khác, chỉ có đứng ở vị trí cao hơn người khác mới không có kẻ nào dám bắt nạt con.”



“Nhớ kỹ, trên đời này bất kì thứ gì cũng có thể phản bội con, chỉ có quyền lực mới mãi mãi trung thành với con mà thôi.”



Dưới sự dạy dỗ của Đại Lý Tự Khanh đại nhân, Tuyết Yên Nhiên đã ôm mộng trở thành người đứng ở vị trí cao nhất, nhưng muốn đứng ở vị trí không thể chỉ cần mơ mộng là có thể làm được mà nàng còn phải bỏ ra bao công sức mới có thể hoàn thành, kể từ khi đó nàng đã xem hai vị tiểu thư nhà Lý Thừa tướng là đối thủ của mình, dung mạo Lý Kiều Lý Thiến so ra kém Tuyết Yên Nhiên, bởi vì suy cho cùng hai người bọn họ cũng không phải tiểu thư dòng chính của Lý gia, không được di truyền sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Thừa tướng phu nhân cũng là bình thường, cho nên với tài hoa và sắc đẹp của bản thân, Tuyết Yên mười hai tuổi liền trở thành một mỹ nữ với tài sắc vẹn toàn, nàng hiện tại là mỹ nữ thứ ba trong bảng xếp hạng mỹ nhân Đại Ngụy, chỉ thua kém Trịnh Thiên Ngôn cùng Triệu Băng Lộ mà thôi. Có thể nói, so với hai vị tiểu thư của Lý gia thì quận chúa của Trịnh vương phủ cùng với Đại tiểu thư của Trấn quốc Tướng quân phủ mới là đối thủ của nàng, thế nhưng xét về mặt nào đó thì bọn họ lại không phải đối thủ của nàng, bởi vì Trịnh Thiên Ngôn tuy sắc đẹp nghiêng thành nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không gả vào đế vương, bởi vì Trịnh vương sẽ không cho phép người thừa kế thứ hai của mình trở thành con cờ trong tay Hoàng đế, mà Triệu Băng Lộ người này, nàng ta có thể trở thành đối thủ của nàng nếu nàng ta có ý muốn gả cho Lam Thành Vân, đáng tiếc trong lòng nàng ta chỉ có một mình Lam Hạo Ngọc, cho nên đối với việc nàng gả cho Lam Thành Vân, đạp ngã hai vị tiểu thư Thừa tướng để giành vị trí chính phi thì không có gì cả, bất quá đến hiện tại... nàng lại là kẻ thất bại.



Muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ thì phải gả cho nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, chuyện này không dễ dàng gì nhỉ?



Tuyết Yên Nhiên chống cằm nhìn trời, thở dài một tiếng: “Có mỗi vị trí nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ thôi sao mà khó quá...”