Đích Nữ Tàn Phi

Chương 89 : Ngày đầu tiên săn thú (4)

Ngày đăng: 22:12 07/03/21


Hắc bào nam tử nghe vậy khẽ nâng mắt, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía thân ảnh mềm mại đang tựa vào xe lăn một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tay hắn cầm lấy cung tên kéo thẳng, “vụt” một tiếng mũi tên bay thẳng về phía hồng tâm, điều này khiến hoàng bào nam tử bên cạnh buồn bực, cảm thấy kế sách của bản thân thất bại thảm hại, không những không lừa được đối phương phân tâm mà bản thân còn bị thua một cách thảm hại.



“Ta nói Triệu Thiên Tư, ngươi nhường huynh đệ một chút thì chết à?!” Hoàng bào nam tử buồn bực vứt cây cung sang một bên, lập tức có gã sai vặt nhanh chóng đi nhặt lại, cũng không quên kiểm tra xem cây cung có bị hư tổn chỗ nào không, phát hiện cây cung hoàn hảo không có việc gì mới yên tâm thở ra.



“Không chết nhưng ngươi sẽ đắc ý đến ba ngày ba đêm.” Triệu Thiên Tư lạnh giọng đáp, hàm ý trong câu nói rất rõ ràng, hắn không muốn khiến đối phương được như ý, quan trọng nhất chính là nếu để đối phương như ý, đối phương nhất định sẽ làm phiền hắn không thôi, cả ngày lượn qua lượn lại khoe chiến tích của mình, phiền người vô cùng!



“Ngươi...” Hoàng bào nam tử tức giận nhưng không có chỗ phát tát, chỉ có thể trừng mắt nhìn Triệu Thiên Tư, bất quá đối phương tựa hồ không có bận tâm hắn, tiếp tục rút tên ra bắn.



“Ha ha, Quách thiếu, tính tình của Triệu huynh ngươi cũng không phải không biết, muốn hắn nhường người sợ là chỉ có ở trong giấc mơ đi!” Một đám nam tử nhìn bộ dạng này của ngậm bồ hòn làm ngọt này của Quách Thiếu Thừa không khỏi cảm thấy buồn cười, có người cũng không chút khách khí mở miệng chê cười.



Quan hệ giữa nam nhân so với nữ nhân thì đơn giản hơn nhiều, một đám nữ nhân kết giao với nhau chủ yếu là để kéo bè kéo phái, tốt nhất là có cùng một kẻ thù, như vậy cả một ngày niềm vui duy nhất của bọn họ chính là cùng nhau châm chọc, nói xấu đối phương. Trong khi nam nhân thì không có rảnh rỗi như vậy, bọn họ kết giao chủ yếu là vì tiền đồ tương lai của bản thân, bất quá tình nghĩa giữa nam nhân với nam nhân tốt hơn giữa nữ nhân với nữ nhân, bọn họ ngoài mặt chê cười nhưng cũng chỉ để làm cho bầu không khí trở nên náo nhiệt, chứ không hề giống một đám nữ nhân, châm chọc kẻ thù của mình còn chưa đủ, còn châm chọc luôn người bên cạnh mình, quả thật là một đám tỷ muội plastic mà!



“Không!” Người nam tử kia vừa dứt lời thì Triệu Thiên Tư lập tức đáp lời, mọi người bị lời này làm cho ngơ ngác, sau đó lập tức có người cười “ha ha” tỏ vẻ chế nhạo Quách Thiếu Thừa.



“Ha ha Quách thiếu, ngươi nghe thấy chưa, trong mơ Triệu huynh cũng không tưởng nhường ngươi đâu.”



“Hiện thực không nhường, trong mơ cũng không, Quách thiếu thật đúng là quá đáng thương.” Có người tỏ vẻ thương hại cho Quách Thiếu Thừa, bất quá vừa nói xong lại “ha ha” một tiếng, nào có bộ dạng thương hại như vừa nãy, rõ ràng chỉ là nói cho vui mà thôi.



“Các huynh đừng nói vậy, nhìn mặt Quách thiếu kìa, nghẹn đỏ cả lên, nhất định là đang rất tức giận rồi.”



“Quách thiếu mà tức giận là sẽ cắn người đó, mọi người cẩn thận nào.”



“Ha ha...”



“Cái đám người này, đúng là không có lương tâm mà! Đem ta ra làm trò cười các ngươi thấy vui lắm sao?!” Quách Thiếu Thừa trừng mắt nhìn một đám người đang hả hê cười vào mặt hắn, người nào người nấy đối với đôi mắt uy hiếp của hắn đều không chút sợ hãi, cũng không biết có phải vì trừng quá nhiều người hay không mà Quách Thiếu Thừa cảm thấy hơi mỏi mắt nên chớp chớp vài cái, hành động này lọt vào mắt một số người lập tức có người không nể mặt, cười càng lớn tiếng hơn, không khí trường săn cũng vì vậy mà trở nên náo nhiệt.



“Ha ha, Quách thiếu, huynh nói vậy là sai rồi, chúng ta làm sao có thể lấy ngươi ra làm trò cười được cơ chứ?” Hắn vừa dứt lời lập tức có một đám người hùa theo hú hét.



“Đúng đó đúng đó, đều là huynh đệ với nhau, sao chúng ta có thể chê cười huynh?”



“Quen biết bao nhiêu năm, không ngờ huynh lại nghĩ bọn ta là người như vậy, thật làm chúng ta thương tâm mà!”



“Thật làm chúng ta thương tâm mà!”







“Từ huynh, huynh nhìn gì mà chăm chú vậy?” Nhìn thấy Từ Nhất Duy cầm cung mà không lo bắn mà cứ nhìn chằm chằm về một phía, Chử Hiên không khỏi tò mò nhìn theo, lúc này đã là giữa trưa, trường săn vắng vẻ thấy thương, Chử Hiên còn nghĩ rằng Từ Nhất Duy chỉ là nhìn cây nhìn cỏ, hay là thấy con thỏ nhỏ chạy qua nên muốn săn mà thôi, không ngờ lại là nhìn người.



Khoảng cách từ đây đến đó khá xa, dưới đôi mắt tinh tường của Chử Hiên cũng chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ của đối phương, nhìn thân hình cùng kiểu tóc rất có thể đó là nữ nhân, dù sao nam tử bọn họ cũng không có bệnh đến mức cài trâm lên tóc. Có vẻ như là hai người, một đứng một ngồi, nữ nhân đang đứng thân ảnh thanh mảnh mềm mại, mái tóc đen dài thả ra sau, dù nhìn không rõ dung mạo nhưng cũng có thể khẳng định đó là một mỹ nhân, bất quá Đại Ngụy là nơi thiên địa linh kiệt hội tụ, không thiếu nhất chính là mỹ nhân, thêm một người bớt một người cũng không có sao cả, nữ nhân xinh đẹp chỉ xứng đáng gọi là mỹ nhân, còn muốn dùng những từ ngữ khác để hình dung thì ít nhất dung mạo cũng phải sánh ngang với Tuyết Yên Nhiên hay Triệu Băng Lộ đã, tốt nhất là phải xuất sắc hơn Trịnh Thiên Ngôn thì mới có chuyện để nói, bằng không thì thôi đi.



Ánh mắt Chử Hiên từ từ chuyển sang người đang ngồi, thiếu nữ một thân thanh y kỵ trang vô cùng bắt mắt, bắt mắt ở đây là bởi vì đối phương cũng mặc y phục cùng màu với Trịnh Thiên Ngôn, khắp kinh thành có ai không biết hai năm liên tục tham gia săn thú Trịnh Thiên Ngôn đều mặc thanh y kỵ trang, lúc ban đầu mọi người nhìn thấy kỵ trang mặc trên người nàng đẹp không sao tả xiết. Săn thú mùa xuân kết thúc liền bắt đầu nhốn nháo chạy đi đặt may thanh y kỵ trang để năm sau mặc, nữ nhân có ai mà không muốn xinh đẹp, cho nên năm tiếp theo cả đám nữ nhân đều mặt màu thanh y, mặc dù y phục kiểu dáng khác nhau nhưng trong mắt một đám nam tử bọn họ ai nấy đều như nhau, dẫn đến hiện trường một mảnh hỗn loạn, ngay cả khi có thích khách tập kích bọn họ thậm chí còn kéo lộn người chạy trốn. Điều quan trọng nhất chính là cho dù bọn họ đều mặc thanh y giống với Trịnh Thiên Ngôn nhưng lại chẳng ai có thể vượt qua được Trịnh Thiên Ngôn, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy “lá xanh làm nền cho hoa hồng”, vì vậy mà năm nay chẳng ai mặc lại thanh y cả, mặc kệ Trịnh Thiên Ngôn có mặc hay không bọn họ đều thống nhất là không mặc, bởi vì đó đã trở thành bóng ma trong lòng họ, chẳng ai thích cảm giác bản thân bị người khác dẫm đạp, cho nên hiện tại nhìn một người mặc thanh y kỵ trang, Chử Hiên chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi.



Lúc nãy Trịnh Thiên Ngôn bước xuống xe, Chử Hiên cũng nhìn thấy, thầm nghĩ quả nhiên năm nay nàng vẫn mặc thanh y, mặc kệ kiểu dạng y phục không ngừng thay đổi nhưng màu sắc vẫn luôn không thay đổi, tâm tư của Trịnh Thiên Ngôn người thông minh đều biết, cũng hiểu rõ nổi lòng của nàng nên đều không có nói ra. Mọi người đều là người yêu thích cái đẹp, người xinh đẹp như Trịnh Thiên Ngôn tự nhiên là nhận được sự yêu thích của nhiều người, nói gì thì nói tất cả nam tử trong kinh thành đều đang đợi đến ngày nàng cập kê để phá cửa Trịnh vương phỉ mà vào, một nữ nhân như vậy càng xứng đáng để bọn họ khiêm nhường chở che, Chử Hiên cũng không ngoại lệ, ba năm tham gia săn thú Trịnh Thiên Ngôn sớm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, khiến hắn cảm thấy trên đời này không có nữ nhân này mặc thanh y đẹp hơn nàng, lúc này Tiết Phong Lan xuất hiện hoàn toàn điên đảo mọi suy nghĩ của hắn.



Ô hơi nghiêng, che đi dung mạo của đối phương, mặc dù không thấy rõ gương mặt của đối phương tròn méo ra sao nhưng khí chất trên người nàng hoàn toàn không thua kém gì Trịnh Thiên Ngôn, thậm chí so với Trịnh Thiên Ngôn càng thêm linh động xuất thần hơn, nàng lúc này đang đi dạo dưới ánh mặt trời, cả người như được bao phủ bởi ánh sáng, khiến người khác cảm thấy ấm áp. Nhìn qua thân ảnh nhỏ nhắn kia có thể suy ra được tuổi tác của nàng không lớn lắm, có vẻ như là lần đầu tiên tham gia săn thú, nếu không giờ phút này nàng hẳn là phải ở trong lều trại nghỉ ngơi chứ không phải đi xung quanh thế này, nếu đã lựa chọn đi xung quanh, hơn nữa còn là đi vào giữa trưa như vậy thì chắc chắn là vừa sắp xếp đồ đạc xong đã chạy ra ngoài thám thính địa hình.



Giữa trường săn thế này, nếu có mang theo ghế thì muốn ngồi ở đây cũng được, chỉ là vừa ngồi vừa di chuyển thế này...



Chử Hiên lơ đãng nhìn xuống chiếc ghế mà Tiết Phong Lan đang ngồi, với thị lực 2.0 của mình, hắn rất nhanh liền nhận ra đó không phải là một chiếc ghế bình thường mà là một chiếc xe lăn, một nữ nhân ngồi trên một chiếc xe lăn.



Xe lăn?



Đôi mắt xinh đẹp của hắn xẹt qua một tia kinh ngạc, trong đầu cũng rất nhanh liền đoán được thân phận của đối phương.



Hắn nghe nói qua, vị Tứ tiểu thư của Lễ bộ Thượng thư phủ vì nghịch ngợm mà rơi xuống hồ băng, bởi vì cứu lên chậm trễ mà dẫn đến đôi chân tàn phế, kinh động đến Thái hậu, khiến Thái hậu phải vì nàng mà điều động Diệp Thái y của Thái Y viện, tin tức trong kinh thành vốn nhanh nhạy, chưa bao lâu mọi người đều biết Thái hậu sủng ái vị Tứ tiểu thư này thế nào, đáng tiếc... đối phương chỉ là một kẻ tàn phế.



Hôm nay ở khu vực nữ quyển bên kia Ngũ Thanh Lan gây ra náo loạn không nhỏ, người xung quanh nghe bóng nghe gió đều tìm đến xem xem là có chuyện gì, cho dù Chử Hiên không tò mò nhưng cũng nghe được tiếng thảo luận của những người xung quanh, biết được là do Ngũ Thanh Lan chủ động gây sự trước, mà người nàng ta muốn gây sự lại là Tiết Phong Lan. Đối với vị Tứ tiểu thư của Tiết gia này, Chử Hiên chỉ nghe nói qua chứ không có chính thức gặp mặt, lời đồn về nàng có tốt có xấu, bất quá dù đó là thật hay giả Chử Hiên đều không quá tin tưởng, dù sao đối với một người xa lạ như nàng, hắn cũng không muốn phí quá nhiều thời gian cùng tâm sức để dò la xem đối phương là người thế nào. Điều khiến hắn quan tâm nhất chính là bản thân nàng là người tàn phế, chạy đến một nơi nguy hiểm như trường săn này để làm cái gì?!



Điều này không chỉ có hắn quan tâm mà tất cả mọi người có mặt ở nơi này đều quan tâm.



Tiết Phong Lan vừa xuất hiện ở trường săn thì mọi người liền đoán già đoán non mục đích thật sự của nàng là gì khi kéo theo một chiếc xe lăn để cùng tham gia săn thú.



Là chán quá không có chuyện gì làm nên mới chạy đến trường săn tìm thú vui, vẫn là chê mạng mình quá dài nên đến đây để tự sát?



“Từ huynh đây là nhận thức Tứ tiểu thư sao?”



Chử Hiên vừa dứt lời liền đón nhận một loạt ánh mắt quan tâm từ những người xung quanh.



Mọi người lúc này đã không còn đùa giỡn nữa mà ai làm việc nấy giống như lúc đầu, giọng nói của Chử Hiên cũng không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh này lại vang lên rõ mồn một, huống hồ những người ở đây đều không phải người bình thường, ít nhiều gì vẫn có nội lực hộ thân, đã là người có võ công thì thính giác tự nhiên là tốt hơn người bình thường.



Từ Nhất Duy là Nhị thiếu gia của An Định Hầu phủ Từ gia, mà Tiết Phong Lan lại là Tứ tiểu thư của Lễ bộ Thượng thư phủ Tiết gia, Từ Nhất Duy tính tình đạm bạc, quanh năm đều đi theo sư phụ của mình lên núi rèn luyện, thời gian trở về kinh thành cũng không có mấy hôm, nghe đâu hắn chỉ vừa mới trở về kinh thành trước khi săn thu diễn ra một ngày, mà Tiết Phong Lan vốn là tiểu thư khuê các, cửa lớn không bước cửa nhỏ không ra, huống hồ bây giờ nàng lại đi lại bất tiện, càng thêm ít ra ngoài, nghĩ thế nào hai người này cũng khó mà nhận thức nhau được. Hai người bọn họ không có quan hệ gì với nhau nhưng nếu liên hệ hai nhà thì quan hệ giữa hai người thập phần vi diệu, năm xưa Từ gia tiểu thư đạp ngã tiểu thư của Thừa tướng phủ để có thể ngồi lên vị trí Hoàng hậu, sau đó tiểu thư Thừa tướng phủ phải gả cho một tú tài mới nổi, bây giờ người đó đã là Lễ bộ Thượng thư, mặc dù Từ Hoàng hậu và Thượng thư phu nhân đều đã có một cuộc sống ổn định nhưng nói thế nào thì thân phận của một phu nhân quan hàm nhị phẩm cũng không thể so sánh với ngôi vị mẫu nghi thiên hạ là Hoàng hậu, đã là nữ nhân thì đều có tâm tranh đua cao thấp, ngoài mặt Thượng thư phu nhân không nói nhưng trong lòng chỉ sợ oán hận Từ Hoàng hậu, mà Từ gia hiện tại cũng không còn như trước, ngược lại Lý gia lại phất lên như diều gặp gió, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt.



Mọi người đều nói Lý gia tuy thua một cuộc hôn nhân nhưng lại thắng ở chỗ quyền lực cùng gia thế ngày càng lớn mạnh, mà Từ gia tuy có nữ nhi làm Hoàng hậu nhưng An Định Hầu lúc này chỉ là một Hầu gia không quyền không thế, chỉ có hư danh mà thôi, chính là Từ Hoàng hậu xem như có phước mới có một nhi tử là Thái tử để nhờ, một ngày Thái tử chưa phế, Hoàng hậu tại vị thì Từ gia vẫn còn chưa tận.