Đích Nữ Tàn Phi

Chương 89 : Ngày đầu tiên săn thú (5)

Ngày đăng: 22:12 07/03/21


Khu vực lều trại dành cho nữ quyến, trong một lều trại nào đó.



“Tiểu thư, hôm nay là mùng một, cho nên trường săn chỉ chuẩn bị các món chay mà thôi.” Nha hoàn một tay vén màn, một tay cầm khay đứng thức ăn đi vào, nhìn thấy tử y thiếu nữ đang ngồi bên bàn nhỏ, bộ dạng chăm chú cầm bút lông viết gì đó bèn đặt khay đựng thức ăn ở một góc của bàn nhỏ, không dám đi lên làm phiền đối phương.



Lều trại không lớn, chỉ có một chiếc giường, một cái bình phong, một chiếc bàn nhỏ cùng vài ba cái ghế, nhìn qua mộc mạc đơn giản nhưng lại thiếu thốn đến mức đáng thương, bất quá lại không có ai kêu ca về đãi ngộ như thế này, cho dù là Ngũ Thanh Lan bên kia dù không thích ở trong lều trại nhưng cũng không dám mở miệng oán trách, cùng lắm thì chỉ oán trách ở trong lòng mà thôi. Bởi vì bọn họ đều biết điều kiện ở trường săn không tốt, không thể so sánh được với quý phủ xa hoa lộng lẫy, ở trong trường săn chỉ có một cái lều mỏng manh che nắng che mưa, hơn nữa đãi ngộ của mọi người ở đây đều như nhau, mặc kệ đối phương là thiên chi kiêu tử hay hoàng thân quốc thích cũng không ai thoải mái hơn ai, ngay cả thức ăn cũng là một loại, người này được ăn ngon người kia chắc chắn sẽ không ăn đồ dở, trường săn này nếu nói chỉ có duy nhất một người mới có thể hưởng thụ được cuộc sống xa hoa ở nơi này, người đó chắc chắn là Ngụy đế.



“Món chay?” Nghe đến trường săn chuẩn bị món chay, sắc mặt tử y thiếu nữ lập tức thay đổi, một bộ dạng khó nói hết thành lời, rõ ràng nàng không phải là người hay ăn chay, thậm chí đối với món chay còn bày xích vài phần.



Thời gian tổ chức săn thú mùa xuân không cố định, thường thì Ngụy đế sẽ chọn ra ba ngày trong tháng ba và tháng tư, có năm tổ chức sớm hơn dự kiến, có năm lại tổ chức muộn hơn dự định, phần lớn nguyên nhân làm chậm trễ quá trình săn thú là do yếu tố bên ngoài làm ảnh hưởng. Có một năm tuyết rơi không ngừng, cho dù là đã cuối tháng ba nhưng tuyết vẫn còn dày dặt, tình hình như vậy gây khó khăn với việc cưỡi ngựa săn thú, dù sao người dân Đại Ngụy cũng không phải người có kinh nghiệm chinh chiến trên thảo nguyên như các bộ tộc khác, đặc biệt người tham gia phần lớn đều là vương công quý tộc cùng thiên kim quan lại, địa hình như vậy đối với bọn họ quả thật là có phần khó khăn. Chưa kể đến thời tiết lạnh lẽo khắc nghiệt ra sao, người có sức khỏe tốt thì không nói nhưng người nào có sức khỏe yếu chỉ cần bước chân ra khỏi lều trại thì sẽ bị cảm lạnh, chỉ có thể nằm trong lều trại đắp chăn giữa ấm, chính là bên trong lều trại cũng không tốt hơn bao nhiêu, lều trại mỏng manh, gió thổi lùa vào, cho dù có đốt than sưởi ấm thì cũng vô vọng, ngược lại rất có thể sẽ khiến cho lều trại bốc cháy, đến lúc đó thì vui rồi, đốt lửa trại thâu đêm luôn. Mùa xuân không được, chỉ có thể tổ chức vào mùa hạ, mùa hạ cũng không tốt hơn mùa xuân bao nhiêu, thời tiết nóng nực, khí trời khô nóng, ngay cả một cơn gió thổi qua cũng khiến người khác cảm thấy nóng, đặc biệt kinh thành Đại Ngụy lại nằm trong đất liền, xung quanh có rừng, có núi, có sông nhưng lại khó mà nhìn đến biển, lều trại mỏng manh như vậy đối diện với ánh nắng gay gắt hoàn toàn không có sức kháng cự, thậm chí còn có thể gây ra hỏa hoạn như chơi, cho nên săn thú mùa xuân cứ đổi tới đổi lui, khi nào thời tiết đẹp đẽ thì mới tổ chức, không ngờ năm nay lạii rơi vào mùng một, còn phải ăn chay nữa chứ!



Trường săn không thiếu nhất là gì? Đáp án chính là động vật!



Ở nơi này ngoại trừ chó, mèo, gà, vịt, thì cái gì cũng có, như thịt hưu, thịt nai, thịt thỏ, thậm chí thịt hổ cũng có thể ăn được, cho nên mỗi năm săn thú mùa xuân được tổ chức, phần lớn mọi người đều không có mang theo thức ăn để dùng mà chỉ ngồi chờ phòng bếp của trường săn nấu chín sạch sẽ rồi cho người đi lấy. Ngày thường một đám tiểu thư khuê các chưa từng, hoặc rất ít người có thể thưởng thức được mỹ vị của các loại thịt này, săn thú mùa xuân chính là cơ hội tốt để có thể thưởng thức nó, dù sao trường săn chỉ có thịt động vật như thế này, nếu không ăn chính là phải nhịn đói, bọn họ có thể nhịn đói một ngày, hai ngày nhưng tuyệt không thể nhịn đói đến ngày thứ ba, bọn họ chính là thiên kim tiểu thư, ngày thường ăn uống cũng ít, nhịn một bữa thôi đã không còn sức lực động đậy, nếu nhịn đói ba ngày chỉ sợ chỉ còn lại cái xác.



Quách Yến Đình người này cũng không phải loại người thích ủy khuất bản thân, nàng vốn dĩ chính là thích ăn thịt, thậm chí quanh năm suốt tháng cũng chỉ ăn thịt mà sống, bình thường nàng cũng hay chạy đến các tửu lâu mới mở để thử xem các món mới lạ ở nơi đó, nàng không giống những người khác thích những món thanh đạm ít dầu mở, đối với nàng những món mà càng đậm đà gia vị thì càng tốt, cho nên thức ăn ở trường săn, ai ăn không hợp không vị nàng không biết nhưng đối với nàng thì lại hợp ý vô cùng.



Thế nhưng ai có thể nói cho nàng biết...



Tại sao năm nay trường săn lại nấu món chay?! Tại sao năm nay săn thú mùa xuân lại diễn ra vào mùng một?!



Sớm hơn một ngày, muộn hơn một ngày không được sao, vì sao lại chọn đúng vào mùng một mới chịu chứ?!



Đúng thật là... vận mệnh trêu người, không đúng, phải là Thiên gia thích trêu cợt nàng!



“Nô tì biết tiểu thư không thích ăn cho nên chỉ lấy một ít món hợp khẩu vị tiểu thư, tiểu thư cố gắng ăn hết nhé.” Thân là nha hoàn, nắm bắt được khẩu vị của chủ tử là điều cần thiết, đồng thời cũng là điều cơ bản nhất. Nàng biết Quách Yến Đình không thích ăn đồ chay, bởi vì nó nhạt nhẻo và không có mùi vị, vì vậy mặc kệ là mùng một hay mười lăm, trong khi Quách gia người nào người đều sôi nổi ăn chay thì chỉ có một mình Quách Yến Đình là không, lúc nhỏ Quách Yến Đình thường xuyên bị mắng vì điều này, nhưng do di nương của nàng là thị thiếp được Quách đại nhân sủng ái nhất cho nên liền để mặc nàng muốn làm gì thì làm. Người trong phủ sớm đã hình thành thói quen mỗi lần mùng một hay mười lăm thì nhà bếp đều chuẩn bị riêng cho Quách Yến Đình một phần thức ăn riêng, tất nhiên ngay cả công đoạn chuẩn bị thức ăn cũng là để cho những nha hoàn bà tử không ăn chay làm, mà phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho Quách Yến Đình vào ngày đó cũng là một phòng bếp riêng biệt, khác hẳn với phòng bếp của người Quách gia, ngay cả khi dùng bữa cũng là ở trong phòng dùng một mình, không được mang mùi vị này để những người khác trong phủ ngửi thấy.



Quanh năm suốt tháng đều như thế, cho nên nha hoàn đi theo hầu hạ Quách Yến Đình cũng không có để ý đến hôm nay là mùng một hay mười lăm, dù sao Quách Yến Đình đều không ăn chay, không cần phải chuẩn bị đồ chay, để ý những ngày đó để làm gì? Nhưng nàng lại quên mất nơi này là trường săn chứ không phải là Quách phủ, Ngụy đế bảo nấu món chay, đám người của phòng bếp cũng không thể nấu món mặn, Ngụy đế ăn chay, thân là thần tử tự nhiên cũng phải ăn theo, cho dù đáy lòng không thích cũng phải cố gắng ăn cho hết, dù sao đối phương cũng là Hoàng đế, bọn họ chỉ là thần tử, nếu cãi lời thì thứ duy nhất chờ đợi bọn họ là cái chết!





“Buổi chiều ta có hẹn với tiểu thư Hứa gia, Phong gia cùng nhau cưỡi ngựa rồi.” Một tháng này Quách Yến Giai luôn luyện tập cưỡi ngựa cũng là vì ước hẹn lần này, trước đó nàng cùng nhị vị tiểu thư Hứa gia, Phong gia không có nhận thức, cũng không rõ vì sao đối phương đột nhiên lại muốn mời nàng cùng tham gia cưỡi ngựa. Nghĩ lại bản thân cũng phải tham gia săn thú, có thể kết bạn trên đường cũng không tệ cho nên Quách Yến Giai cũng đồng ý, Quách Yến Giai là tiểu thư khuê các chính tông, ngày thường những thứ mà nàng học đều là cầm kỳ thi họa, cũng không biết rõ về cưỡi ngựa bắn cung, cho dù là tham gia săn thú đi chăng nữa thì tiểu thư khuê các như các nàng cũng không cần phải động thủ mà chỉ đứng một bên làm cho cảnh đẹp ý vui mà thôi, nhưng Hứa Tư Khả cùng Phong Hoa đã mời nàng tham gia cưỡi ngựa thì Quách Yến Giai cũng phải đi học cưỡi ngựa, không cần thành thạo, chỉ cần có thể ngồi vững trên yên ngựa là được.



Quách Yến Giai vốn là người thông minh, tuổi còn nhỏ đã được nhận vào Đàm Sơn thư viện, cái gì học cũng nhanh, ngay cả cưỡi ngựa bắn cung là việc khó khăn đối với nữ nhân nàng cũng có thể học tập được, thời gian một tháng nàng đã thành thục việc ngồi trên lưng ngựa, cũng có thể điều khiển được ngựa, chỉ là quá không thói quen với tốc độ của ngựa, đối với việc chiến thắng người khác Quách Yến Giai không có nghĩ tới, bởi vì nàng chỉ cho rằng đây là lời mời xả giao, chứ không phải thật sự quyết đấu.



“Tiểu thư, phu nhân bên kia dặn dò người nghỉ ngơi thật tốt, thời tiết như vậy không bằng người ở trong lều để Thu Phong quạt cho người ngủ trưa?” Thời tiết trường săn không được tốt như ở trong phủ, nơi này trời lạnh không có than sưởi, trời nóng lại không có băng làm mát, vật dụng cơ bản trong lều thập phần đơn sơ mộc mạc, đối với vị tiểu thư được sủng ái mà lớn như Quách Yến Giai cần phải có một đoạn thời gian để thích nghi, nhưng may mắn là năm trước Quách Yến Giai đã tham gia một lần, cũng xem như là có kinh nghiệm, cho nên lần này cảm giác cũng không tệ lắm.



“Mẫu thân lại lo lắng quá rồi, ta cũng đâu yếu ớt đến mức đó.” Quách Yến Giai mỉm cười: “Huống hố thời tiết này cũng không quá nóng bức, ở trong lều trại hoài ta có cảm thấy hít thở không thông, không bằng cùng ra ngoài hít thở không khí trong lành.”



Thu Phong: “Phu nhân cũng là yêu thương tiểu thư.” Quách đại nhân đối với thê tử Trần thị lạnh nhạt không quan tâm, ngược lại đối với thiếp thất trong phủ lại sủng ái hết mực, thậm chí còn nhiều lần vì thứ nữ mà hà khắc với chính thất, Quách phu nhân đối với trượng phu đã thất vọng, chỉ có thể đặt hi vọng lên người nữ nhi là Quách Yến Giai, chỉ mong nữ nhi một đời bình bình an an là tốt rồi.



“Ta biết, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt để không để mẫu thân phải lo lắng.”



“Tiểu thư suy nghĩ như vậy Thu Phong cũng yên tâm, chính là...” Thu Phong ngập ngừng, bộ dạng muốn nói lại thôi.



“Thu Phong, có chuyện gì ngươi cứ nói, giữa chúng ta không có gì phải giấu giếm cả.” Quách Yến Giai buông đũa, gương mặt nghiêm túc nhìn Thu Phong, hiển nhiên nàng cũng nhận ra Thu Phong có chuyện khó xử.



“Tiểu thư, buổi chiều người ở lại lều trại nghỉ ngơi, không cần đi cưỡi ngựa cùng hai vị tiểu thư của Hứa gia, Phong gia có được không?”



“Làm sao vậy?” Nàng trước giờ xem Thu Phong như tỷ muội mà đối đãi, tính tình của Thu Phong thế nào nàng cũng rõ ràng, ngày thường đối với quyết định của nàng Thu Phong đều ủng hộ không nói lời nào, không nghĩ đến đối phương cũng có lúc lên tiếng phản đối.



“Tiểu thư với tiểu thư của Hứa gia cùng Phong gia vốn không có giao tình, bọn họ đột nhiên lại hẹn người đi cưỡi ngựa nhất định là không có ý tốt!”



“Thu Phong, sao ngươi lại nói vậy?” Quách Yến Giai nhíu mày, tỏ vẻ không vui khi thấy Thu Phong nghĩ xấu về người khác.



“Ta cùng bọn họ đúng là không có nhận thức nhưng ngươi đừng nghĩ xấu về người khác như vậy. Có lẽ trước đó bọn họ đã nhận thức ta nên muốn tìm cơ hội này để cùng ta kết giao chăng?”



“Tiểu thư, Thu Phong không có nghĩ xấu về bọn họ, mà là bởi vì bọn họ thật sự có động cơ để thực hiện ý xấu đó!” Thấy Quách Yến Giai không tin mình, Thu Phong ủy khuất vô cùng.



Quách Yến Giai sửng sốt: “Cái gì?”



“Hứa gia tiểu thư cùng Phong gia tiểu thư là bằng hữu của Lưu Hân tiểu thư, bọn họ tiếp cận tiểu thư chắc chắn là có mục đích!” Quách Yến Giai cùng Lưu Hân không hợp, không đúng... phải nói là Lưu Hân có thù oán với Quách Yến Giai, chuyện này mọi người đều biết, Lưu Hân ngày thường làm không ít chuyện ngán chân Quách Yến Giai, hiện tại lại để cho bằng hữu của mình là Hứa Tư Khả cùng Phong Hoa tiếp cận Quách Yến Giai, nhất định là có mục đích.