Đích Nữ Tàn Phi
Chương 21 : Kết thúc một ngày
Ngày đăng: 18:37 30/04/20
“Ngươi nói bậy!” Vốn dĩ trong lòng nàng đang bất an, nghe Ngọc Lâm nhắc đến “Vân Vụ Hiên” ba chữ thì chuông cảnh báo không khỏi vang lên trong đầu, Phương Lam sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Ngọc Lâm quỳ đó, nếu ánh mắt có thể giết người thì Ngọc Lâm sớm đã chết không toàn thây.
Nếu là trước kia Phương Lam cũng không có thái độ lo sợ thế này, dù sao nàng có Tiết lão thái thái chống lưng, lại sinh nhi tử cho Tiết phủ, địa vị có thể so sánh với Quý thiếp, Thượng thư đại nhân tất nhiên sẽ không truy cứu. Nhưng hiện tại mọi chuyện không giống vậy, nàng qua lấy người của Hàn Mai Các mà chưa từng nghĩ đến chủ nhân của nó, Tiết Phong Lan hai chân đang bị tàn phế, đi đứng bất tiện lại không có người chăm sóc, hơn nữa địa vị của nàng ta đã khác trước, Thượng thư đại nhân thay đổi thái độ mọi người đều thấy rõ. Càng nghĩ sắc mặt nàng càng khó coi, từ đỏ chuyển sang trắng rồi lại thành màu đen, rực rỡ muôn màu.
Thượng thư đại nhân nhíu mày không vui, vốn dĩ hắn cũng không phải thật lòng yêu thương Phương Lam mới lấy nàng, nếu không phải năm đó thê tử xảy ra chuyện, nhi tử của hắn còn chưa chào đời đã ra đi, mẫu thân lại bắt hắn nạp thiếp để nối dõi thì hắn cũng chẳng muốn lấy Phương Lam vào phủ.
Phương Lam là con gái của một gia đình thương nhân sa sút, vì muốn có tiền nên nàng bị phụ mẫu bán vào Tiết phủ, được Tiết lão thái thái nhìn trúng mới có thể từ gà rừng bay lên cành làm chim trĩ. Vốn chỉ là một di nương nhỏ, hoàn toàn không có tư cách ở một tòa viện riêng nhưng vì nàng sinh được nhi tử, lại được Tiết lão thái thái thương yêu nên mới có thể thỉnh cầu Thượng thư đại nhân cấp cho nàng một tòa viên để hai mẫu tử nàng sống ở nơi đó. Cổ nhân có câu: “Mẫu bằng tử quý”, đãi ngộ của “Vân Vụ Hiên” không hề thua kém so với các chính viện khác, bởi vì Thượng thư đại nhân chỉ có một nhi tử duy nhất là Tiết Duy nên cho dù không thích Phương Lam hắn cũng không giận chó đánh mèo lên người nhi tử.
Ngọc Lâm sợ hãi cúi đầu: “Phương... Phương di nương... nô tì nói là sự thật...” Nói thật, nếu có thể lựa chọn nàng cũng không muốn đắc tội với Phương di nương nhưng nàng là người của Tam tiểu thư, quan hệ giữa Phương di nương cùng Tam tiểu thư tuy không đến nổi “minh tranh ám đấu” nhưng cũng không thể nói là thân thiết, dù sao cũng là quan hệ mẹ kế con chồng, sao có thể hòa hợp?!
“Ngươi...” Lời còn chưa nói xong thì một tiếng “Chát” vang lên không khỏi thu hút mọi người nhìn về phía phát ra thanh âm. Chỉ thấy, tay Nhị phu nhân Lâm thị đang giơ lên, còn má trái của Vũ di nương một mảnh sưng đỏ, nhìn vào động tác của hai người mọi người liền hiểu rõ ai là người đánh, ai là người bị đánh.
Nhị phu nhân Lâm thị cũng tức giận không kém Phương Lam, nghe nhắc đến “Lâm Hương Viện” liền không chút suy nghĩ vung tay lên tát thẳng vào má của Vũ di nương đang đứng bên cạnh.
“Được rồi, nói thế nào thì cũng phải trách phạt để làm gương, Phương thị, Vũ thị tự đóng cửa suy nghĩ một tháng, về phần mọi việc trong phủ cứ giao cho Nguyệt Chi xử lí đi. Hơn nữa về sau người của Hàn Mai Các bất kì ai cũng không được đụng đến, Lan Nhi đi lại bất tiện, mọi người phải hiểu rõ điều này...”
Tiết lão thái thái nghe thấy lời Thượng thư phu nhân không khỏi tức giận, lại bị nhi tử ngăn cản nên cũng không tiện nói gì, nhi tử dù sao cũng đang dưỡng bệnh, nàng không muốn chọc giận nhi tử, liếc mắt nhìn Phương Lam nơi đó, không khỏi ôm tâm trạng buồn bực ra về.
Tiết lão thái thái đi không bao lâu thì Lâm thị cùng Vũ di nương cũng xin phép ra về, tam phòng thấy vậy cũng lần lượt rút lui, bữa cơm còn chưa bắt đầu mà mọi người đã đi gần hết, lúc này Xuân Cầm cùng đám nha hoàn dọn thức ăn lên bàn, sau đi đến bên cạnh Tiết Phong Lam nói Thiên sơn Tuyết liên đã có Trần ma ma trông coi nên khuyên nàng trở lại hầu hạ Tứ tiểu thư.
Tiết Phong Lan mong còn không được, nàng đã dùng bữa rồi nên cũng không có tâm trạng ở lại đây diễn kịch cùng Tiết Phong Linh, vì vậy xin phép phụ mẫu, Thượng thư đại nhân không cản nên Xuân Cầm liền bế nàng trở lại Hàn Mai Các, để lại ánh mắt phức tạp của Tiết Phong Linh dõi theo bóng lưng nàng.
Dùng bữa xong ai về nhà nấy, Thượng thư phu nhân vốn muốn ở lại chăm sóc trượng phu nhưng nhìn ra vẻ mặt mệt mỏi của nàng, Thượng thư đại nhân bảo nàng nên về nghỉ ngơi, Tiết Phong Linh cũng ở bên cạnh khuyên can nên nàng cũng đành nghe theo. Mẫu tử hai người đi đến cửa Thanh Vân Hiên thì nữ nhi lại kéo lấy tay áo nàng, Thượng thư phu nhân không khỏi nhìn nữ nhi, dưới ánh trăng, nụ cười Tiết Phong Linh muôn phần rực rỡ, dung nhan xinh đẹp kiều diễm không gì có thể diễn tả, đôi mắt to tròn động lòng người khiến người làm mẫu thân như Thượng thư phu nhân nhìn không khỏi có chút ngẩn ngơ.
“Mẫu thân... tối nay Linh Nhi muốn ngủ với người.”